Giang Miểu cảm tạ một tiếng, ra cửa, chuẩn bị lại đi bổ sung chút nguyên liệu, hai người tất nhiên có thể làm càng nhiều bánh bao!
“…… Ăn ăn ăn, một ngày chỉ biết ăn! Thật vất vả ở nhà nghỉ một chút, đều không được yên ổn, ngươi thế nhà kia suy nghĩ như vậy, vậy ngươi đi nhà đó ăn đi!”
Một trận tiếng mắng truyền ra từ sau cánh cửa còn chưa kịp đóng, Giang Miểu nháy mắt có chút xấu hổ, không nghĩ tới sẽ bởi vì chuyện của hắn làm hại Mạc đại bá bị mắng. Nhưng mà hắn nghe những lời này từ Mạc đại nương, ý tứ giống như nhằm vào Trương gia còn càng đậm chút.
Lão Mạc thấp giọng phản bác nhưng cách một cánh cửa nên nghe không rõ lắm, nhưng từ thanh âm nói chuyện sau đó của Mạc đại nương mà xem, hiển nhiên là không quá đem hắn để vào mắt.
Giang Miểu quay người trở lại trong phòng, sau khi ra tới lại qua đi gõ gõ cửa. Bên trong thanh âm đột nhiên im bặt, sau lão Mạc lại đây mở cửa thấy Giang Miểu có vẻ có chút thẹn thùng.
Giang Miểu đề cao giọng, nói: “Mạc đại bá, phiền ngài hôm nay giúp đỡ giật dây chạy chân, khối thịt này là ta đưa ngài tạ lễ, nếu không phải ngài giúp đỡ ra chủ ý, ta còn phải phát sầu đây!”
Mặt Lão Mạc đỏ lên, vội vàng từ chối, lão liền giúp chút chuyện vặt, sao có thể lấy một miếng thịt của người ta? Lão cũng biết Giang Miểu là muốn giúp chính mình giải vây, chính là lão cũng đã quen rồi, đơn giản là lỗ tai chịu tội thôi.
Lão bên này đẩy, bên này Giang Miểu cố nhét vào tay lão, hai người còn không có giằng co bao lâu, đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh duỗi lại đây, đem chén tiếp nhận.
“Ai da, Giang tiểu ca cũng là thành tâm thành ý, chúng ta cũng đừng làm người ta khó xử! Nhưng mà Giang tiểu ca ngươi cũng đừng như vậy, quê nhà hàng xóm làm gì khách khí thế, lần tới ngươi tìm hắn làm cái gì, cũng không thể làm như vậy nữa đâu!” Mạc đại nương tươi cười đầy mặt mà nói, nói chuyện thập phần dễ thân, phảng phất vừa rồi chuyện gì cũng chưa phát sinh quá.
Lão Mạc thấp giọng quát: “Liền làm một chút việc vặt, không đáng giá, mau cầm chén trả lại cho Giang tiểu ca!”
Mạc đại nương đáp: “Là nên cầm chén trả lại Giang tiểu ca.” Nói, liền đi vào, sau đó bưng một cái không chén ra tới.
“Giang tiểu ca, liền không chậm trễ ngươi ăn cơm, sau này nếu có việc thì cứ tới tìm lão.”
Giang Miểu gật gật đầu, vừa ra khỏi cửa liền bất đắc dĩ mà cười cười. Còn may, cũng không quá hung như vậy, ít nhất còn đem chén rửa sạch giúp hắn.
……
Thời gian thoáng chốc trôi qua, hôm nay đã tới ngày mười bảy hội Phật.
Trời còn chưa sáng, chuông sớm vừa mới gõ vang một lần, Giang Miểu liền bắt đầu dọn đồ vật, sau đó chờ ở cổng lớn trong sân. Chỉ chốc lát sau hắn liền nghe thấy được thanh âm bánh xe lăn lộn. Thanh âm kia càng ngày càng gần, Giang Miểu đem đầu dò ra xem, phát hiện chỗ rẽ trong ngõ nhỏ, xuất hiện một con lừa lớn. Hai lỗ tai của nó rất tinh thần mà dựng thẳng, một đôi mắt to nhìn phía trước, trong miệng phát ra tiếng kêu “A ách a ách”.
Con lừa này tựa hồ đang ở thời kỳ tráng niên, vóc người nhỏ hơn so ngựa một chút, nhưng nhìn qua cũng thập phần có sức lực.
Giang Miểu rất thích mấy loài động vật nhỏ này, kỳ thật trước đây hắn chưa từng gặp qua, trước kia hắn ở nông thôn, mấy loại như lợn hay trâu hắn gặp tương đối nhiều.
Phía sau con lừa chính là lão Trương đánh xe, trên càng xe còn có cháu nội của lão, Đại Ngưu. Lão Trương tựa hồ là đang hỏi cái gì, Đại Ngưu gật gật đầu, hướng về phía Giang Miểu chỉ chỉ.
“Giang tiểu ca đúng không, đồ vật của ngươi đều đã dọn ra rồi sao?” Lão Trương hỏi.
“Đúng vậy, Trương đại bá, đều tại đây.”
“Vậy được, Đại Ngưu, chạy nhanh đi xuống đem đồ vật dọn đi lên, mấy ngày nay ngươi đi theo Giang tiểu ca làm việc cần phải chăm chỉ một chút, biết không?” Trương đại bá nói xong, lại chuyển hướng Giang Miểu nói, “Giang tiểu ca, nếu là tiểu tử này lười biếng hoặc là không thành thật, ngươi chỉ cần nói cho ta, ta nhất định thay cha mẹ nó giáo huấn nó!”
Giang Miểu biết lão Trương đang cho hắn thấy thái độ của mình, hắn lập tức liền khách khí nói: “Đại Ngưu huynh đệ vừa nhìn đã biết là người cần mẫn, có huynh ấy giúp đỡ, làm việc liền nhanh nhẹn hơn nhiều.”