Sau khi dọn quán, Giang Miểu đem quầy hàng trở về. Hắn đem tiền từ ngăn kéo nhỏ đổ ra ngoài, đếm xem chính mình hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền. Sau khi trừ tiền vốn, Cái đống tiền còn lại cao một nửa so với ngày hôm qua, tức khắc trong lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Quả nhiên, đồng tiền thực tế có thể sờ có thể nắm làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn khác so với số tiền tính toán được. Một đống tiền đồng nặng trĩu đặt ở trên tay, mang cho hắn cảm giác kiên định hơn xa so những con số trên di động rất nhiều.
Ở hiện đại, hắn thường xuyên cảm thấy chính mình một thân một mình sinh hoạt ở đô thị phồn hoa như là một đứa nhỏ lạc đường, thấy không rõ con đường dưới chân, cũng tìm không thấy phương hướng tương lai. Có đôi khi đi làm mệt nhọc một ngày khi trở lại trong căn phòng thuê nhỏ, hắn đều không rõ chính mình rốt cuộc là đang phấn đấu vì cái gì. Không có thân nhân, cũng không có tiền, nguyện vọng có được một căn nhà nho nhỏ thuộc về chính mình đã sớm bị hiện thực biến thành hy vọng xa vời, hắn thi thoảng đều muốn thoát đi hiện thực, trở lại quá khứ. Hắn biết rõ ràng rằng sẽ có vài người ở trong sự phát triển nhanh chóng của hiện đại bị bỏ lại, có lẽ hắn chính là một trong những người có tâm lý năng lực thích ứng tương đối kém đã tách rời cùng xã hội.
Hiện tại, hắn đi đến cổ đại, có được một thân phận khác. Tuy rằng cũng có chút khủng hoảng cùng mê mang, nhưng càng nhiều là mong đợi đối với tương lai. Hắn muốn nỗ lực, cố gắng kiếm tiền, sau đó hỏi thăm rõ ràng thân phận lai lịch của nguyên chủ, nói không chừng hắn có thể ở chỗ này có được một cái nhà một lần nữa!
Giang Miểu nằm ngửa ở trên giường, nhặt một đồng tiền chậm rãi giơ lên trước mắt, mang theo tươi cười hạnh phúc nhìn vào lỗ thủng hình vuông ở giữa, phảng phất như xuyên thấu qua cái lỗ thủng này là có thể thấy được cảnh tượng hắn mong chờ.
“Đại Hoa!!”
Một tiếng hò hét tê tâm liệt phế truyền khắp toàn bộ sân, làm kinh động đến mấy con chim sẻ nhỏ bay trong sân kiếm ăn, cũng kinh động con mèo mập mạp đang nửa híp mắt ở trên cây táo. Nó quay đầu, dựng lỗ tai, đôi mắt to màu hổ phách dường như tràn đầy nghi hoặc, nó nhẹ “meo~” một tiếng, sau đó duỗi người nhảy đi không thấy bóng dáng.
Trong phòng, Giang Miểu đôi mắt mở lớn nhìn lên cái đuôi của vị “Khách không mời mà đến” kia trên nóc nhà. Cái đuôi đen đen, thật dài, nhìn như sợi dây từ rũ xuống từ trên xà ngang, đối diện đỉnh đầu hắn. Hắn cảm thấy, nếu lúc này mà con chuột kia lấy tư thế rơi tự do xuống thì nhất định có thể rơi ở giữa mặt hắn!
Giang Miểu giống như là bị lửa đốt mông, chật vật mà từ bên trong trốn thoát. Đây đã là lần thứ hai hắn thấy chuột! Đã vài ngày rồi hắn không nhìn thấy chuột còn tưởng rằng con chuột này đã bị mèo mập bắt được! May mắn là lương thực và bánh bao muốn bán mỗi ngày hắn đều lấy vật nặng đậy kín mít, bằng không khẳng định đã sớm bị lũ chuột làm hỏng. Nghĩ đến việc mấy ngày này chính mình sống cùng một chỗ với lũ chuột, lông tơ cả người hắn đều dựng thẳng!
Không được, hắn cần phải nghĩ biện pháp giải quyết! Hắn sợ nhất trên đời chính là chuột. Tuy rằng một đại nam nhân nói sợ chuột thì có chút buồn cười, nhưng đây cũng là có nguyên nhân.
Khi hắn còn nhỏ trong đại viện bọn họ ở cũng có chuột, có một ngày buổi tối, bà nội bị tiếng chuột chạy đánh thức, bà liền đánh thức cả ông nội rồi hai người cùng nhau đóng cửa đánh chuột. Con chuột kinh hoảng thất thố, bị hai người lấy cái chổi đuổi theo tức khắc chạy nơi nơi tán loạn ở đáy giường cùng dưới tủ. Đang lúc hai người tìm khắp nơi không được, hắn đang ngủ ngon lành lại bị thanh âm làm ồn mà xoa đôi mắt ngồi dậy. Hắn khi đó đại khái hơn 4 tuổi, hắn phát hiện khe hở mép giường không biết vì sao có vật gì màu đen tuyền liền duỗi tay qua túm, con chuột bị kinh động, lật lên thân mình rồi cắn ở trên tay hắn một miếng.
Đã qua đi nhiều năm như vậy, miệng vết thương lúc trước đã mờ nhạt đến nhìn không thấy, nhưng sự sợ hãi đối với chuột của hắn, lại khắc vào trong lòng.
Giang Miểu cảm thấy, lấy bản lĩnh chính mình khẳng định là không bắt được chuột. Loại công việc như bắt chuột này cũng phải tìm người chuyên nghiệp mới được.