Giang Miểu cùng hán tử kia nói rõ ý đồ giao dịch, sau đó vui vẻ mà tiễn hán tử rời đi, rồi mới bắt tay dọn củi lửa ở trong sân vào trong nhà. Thất sách quá, đáng lẽ lúc nãy phải trực tiếp làm Hồ đại ca kia dọn vào giúp hắn.
“Giang tiểu ca, mua củi lửa à?” Lúc này Lưu đại nương vừa vặn dọn băng ghế nhỏ ra ngồi ở bên ngoài hiên vá quần áo, thấy Giang Miểu đang vội vàng dọn củi lửa vào nhà, liền hỏi một câu.
“Đúng vậy, làm bánh bao cần dùng nhiều củi nên cháu cũng mua nhiều một ít .”
“Hôm nay nắng đẹp, cháu không định phơi khô sao?”
“Không cần, cháu đã xem qua rồi, đống củi này đã được phơi rất khô.”
“Xem qua thì được, cháu không biết chứ, mấy ngày hôm trước con dâu nhà họ Vương không biết mua ở đâu nửa gánh củi trở về, lúc đun lên khói mù mịt, nhìn kỹ mới thấy đều là củi ướt. Hiện tại mỗi ngày nhóm lửa, mẹ chồng của nàng liền ngồi ở cửa mắng, lam cho hàng xóm láng giềng đều nhìn chê cười……”
Lưu đại nương chia sẻ tin tức bát quái mới nhất cho Giang Miểu, Giang Miểu nghe đến hứng thú dạt dào, thi thoảng còn đáp lại hai câu, làm cho Lưu đại nương lại rải thêm một sọt tin tức ra bên ngoài.
Qua nửa canh năm, Giang Miểu đúng giờ rời giường. Sau khi thu thập xong hết thảy, liền khiêng đòn gánh ra cửa. Theo cửa hông, không đi bao lâu liền đến Phố Ích Phong.
“Giang tiểu ca, ngươi đã tới! Có vài khách nhân của ngươi vừa mới đi rồi, họ đều hỏi thăm quán bánh bao của ngươi đấy! haiz, nếu ngươi tói sớm chút thì tốt rồi!”
Giang Miểu còn chưa có đặt gánh hàng xuống đất, bên cạnh lão Đinh bán tào phớ liền mở miệng, tiếc nuối trong lời nói thập phần rõ ràng, phảng phất như người bị mất sinh ý, kiếm không được tiền không phải Giang Miểu, mà là chính lão.
“ Không có việc gì đâu,” Giang Miểu hạ gánh hàng trên vai xuống, rút ra một khối bố trong ngăn kéo tầng dưới chót, hắn thuần thục mà bịt kín nửa khuôn mặt dưới, “Trên đường qua lại đều là khách nhân, bọn họ đi rồi, người khác sẽ đến.”
Lão Đinh gật gật đầu, nói: “Tiểu tử, ngươi thật là nghĩ thoáng. Nhưng mà cũng đúng, ngươi bánh bao hương vị không tồi, dù sao cũng dễ bán thôi.” Lão có chút hâm mộ, bánh bao kia có mùi có vị, so với tào phớ chỉ có mùi đậu thì ăn ngon hơn nhiều.
“Tào phớ của ngài cũng rất ngon, hương đậu nồng đậm, cho vào miệng vừa mềm lại vừa non.” Giang Miểu nghe thấy lão khen chính mình, liền cũng thổi cầu vồng thí. Theo hắn, việc thủ công xay nấu tào phớ xác thật vất vả, tào phớ cũng thật sự mềm, chỉ là nên nói như thế nào đây, hương vị quá đơn điệu, không ngọt cũng không mặn, không có đồ ăn kèm khi ăn vào có chút hụt hẫng. Đương nhiên, cũng không phải là không có người thích ăn như vậy, nhưng chung quy chỉ là số ít.
Hai người chưa nói được vài câu, Giang Miểu bên này liền có khách tới. Người đầu tiên vẫn là Vương chưởng quầy ngày hôm qua, vừa đến đã gọi liền bốn cái bánh bao, lại mua một chén tào phớ quầy bên cạnh, ngồi ở bàn gần ngay sạp hàng của Giang Miểu, bắt đầu vùi đầu ăn.
Ngày hôm qua khi Giang Miểu đi cửa hàng của Vương chưởng quầy mua bột mì thì hắn ta không ở đó, là tiểu nhị bán hàng. Nếu không hắn ta có lẽ sẽ phát hiện, vị tiểu ca làm bánh bao khó ăn cùng người trước mắt kỳ thật là cùng một người, cũng không biết hắn sẽ có phản ứng gì.
Nhưng mà Giang Miểu cũng không có thời gian đi tìm kiếm nội tâm ý tưởng người ta, bởi vì trước sạp của hắn vây quanh không ít khách nhân. Thanh âm như ta hai cái hắn ba cái không dứt bên tai, may mắn động tác Giang Miểu nhanh chóng, trí nhớ cũng tốt, ai mua mấy cái đều nhớ rõ ràng, đưa bánh bao chưa từng sai lầm, mới khiến cho hắn nhìn qua còn có bộ dáng thành thạo. Đương nhiên, này cũng là do trước mắt hắn chỉ mới bán một loại nhân bánh bao.