Bé Đáng Thương Của Bùi Tiên Sinh Siêu Ngoan Ngoãn

Chương 9: Tỉnh lại

Đêm đã khuya, trong phòng bệnh vô cùng yên lặng, yên lặng đến mức có thể nghe rõ được tiếng kêu của côn trùng ở hoa viên dưới sân của bệnh viện.

Trong phòng bệnh chỉ mở một ánh đèn nhỏ màu vàng ấm áp, ánh sáng nhạt hắt lên gương mặt tái nhợt của thiếu niên khiến cho ngũ quan của cậu có vẻ càng thêm mềm mại, ánh sáng chiếu lên hàng mi in lên gương mặt thiếu niên một bóng râm nhỏ.

Bùi Xuyên ngồi bên mép giường, sườn mặt ưu việt lạnh lùng, hắn hơi nhấp môi, không nói một lời nào, ánh mắt lẳng lặng dừng lại trên người đang say ngủ.

Vài phút sau, hắn hơi cúi người, bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa lên gương mặt hơi nhăn lại của bạn nhỏ.

Được một lúc, người đàn ông thu tay lại, đứng dậy đi ra ngoài.

"Ở lại đây trông chừng cậu ấy, có việc gì thì lập tức báo cho tôi."

"Vâng, Bùi gia."

Chờ bóng dáng cao gầy, thẳng tắp của người đàn ông biến mất sau cánh cửa thang máy, hai vệ sĩ đứng ở cửa phòng bệnh cùng lúc thu hồi tầm mắt, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi sắp nghẹn chết rồi, cậu nói thử xem vị bên trong kia rốt cuộc là có quan hệ gì với Bùi gia?"

"Bùi gia coi trọng người ta như vậy, nhất định là người vô cùng quan trọng, chúng ta cũng phải cẩn thận xem trọng, không được lơ là."

"Nói cũng có lí."

Kết quả là vào nửa đêm, hơn ba giờ sáng, Lâm Tuế Từ lại sốt cao, may mắn là cả hai vệ sĩ đều không dám lơ là, thỉnh thoảng sẽ vào xem một chút.

Lúc phát hiện ra bất thường, gương mặt thiếu niên đã sốt đến nỗi đỏ bừng, trán nóng vô cùng, cả người toát ra mồ hôi lạnh, ướt đẫm giống như vừa mới vớt ra từ trong nước.

Đối với người Bùi gia đích thân đưa tới, đương nhiên các bác sĩ cũng không dám chậm trễ, bận tới bận lui dốc sức chăm sóc, mà một phần vì đây cũng là bệnh viện dưới trướng của Bùi thị.

Đến gần rạng sáng, nhiệt độ trên người Lâm Tuế Từ mới hạ xuống, chỉ còn hơi sốt nhẹ, may mà cuối cùng cũng không quá nghiêm trọng.

Vì nửa đêm nên vệ sĩ không dám tự ý quấy rối việc nghỉ ngơi của Bùi gia, cho đến sáng ngày hôm sau mới gọi điện báo cho Bùi Xuyên một tiếng.

Công việc Bùi Xuyên bận rộn, cũng không tiện ghé qua bệnh viện.

Vì Lâm Tuế Từ đã hạ sốt nên hắn cũng không quá lo lắng, chỉ dặn dò vệ sĩ hai câu đã ngắt điện thoại, tiếp tục cuộc họp dang dở.

(Hãy đọc truyện ở s1apihd.com onnhuxanh111 nha