Chương 7
Hôm nay, anh phải đến công ty, nên dậy sớm, đang cùng Lâm Hải Đường dùng điểm tâm. Cũng như bình thường, Tiệp Tích Ngôn vừa ăn vừa gắp thức ăn cho Lâm Hải Đường, không nói gì nhiều. Vì khi ăn, anh không thích nói chuyện. Đột nhiên lại cất tiếng "Hôm nay anh đi làm."Lâm Hải Đường nhàn nhã đáp "Ừm."
"Trưa anh sẽ về ăn cơm cùng em."
"Không cần đâu, anh cứ làm việc đi. Đừng bận tâm đến em." Lâm Hải Đường mỉm cười, cô biết anh lo cô ở nhà một mình sẽ buồn. Dù muốn cùng anh bắt đầu lại, xây dựng mối quan hệ nhưng không phải vì thế mà ích kỷ, luôn muốn có Tiệp Tích Ngôn bên cạnh.
Tiệp Tích Ngôn đưa tay vuốt tóc cô, cưng chiều nói "Em ở nhà một mình không thấy buồn sao?"
Lâm Hải Đường buông đũa, cầm ly nước uống một hơi rồi đáp: "Em quen rồi, anh đừng lo." Dù sao, kiếp trước cô đã quen một mình, nên đối với Lâm Hải Đường rất bình thường. Hơn nữa, anh đi làm, hết ngày lại về chứ đâu phải đi công tác dài hạn. Đây gọi là lo lắng thái quá... Lâm Hải Đường thầm cười trong bụng.
Tiệp Tích Ngôn cúi người chạm nhẹ môi cô khiến Lâm Hải Đường sững người "Anh sẽ về sớm."
Tiệp Tích Ngôn dặn dò người trong nhà vài điều rồi rời khỏi. Thật ra, Tiệp gia thuê rất ít người giúp việc, một là quản gia, còn lại chỉ có ba người giúp việc phân chia nhau làm. Lâm Hải Đường ăn xong rồi lại đi lên phòng.
--- ----
Điềm Thẩm Lang thong thả bước trên sảnh, thấy Tiệp Tích Ngôn vừa bước vào thang máy dành riêng cho giám đốc liền hí hửng chạy vào, cười tươi "Hi, Tiệp tổng hôm nay không ở nhà cùng bạn gái à?"
Tiệp Tích Ngôn nhàn nhạt liếc hắn, chỉ "Ừ" một cái
Điềm Thẩm Lang cao hứng trêu chọc "Mấy ngày liền ở nhà có tiến triển chứ?"
"Chuyện tôi nhờ cậu thế nào?" Tiệp Tích Ngôn bước vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế sopha to rộng. Hắn nhướn mày, đã chuyển chủ đề rồi sao? "Tôi đã cho người đi điều tra rồi, đích thật là Tiêu Mặc Linh."
"Còn chuyện kia?"
"Bọn họ đang tìm kiếm. Cậu thật sự muốn làm như vậy?"
"Ừ." Tiệp Tích Ngôn quyết định sẽ giúp cô chữa khỏi mắt. Hằng năm trên thế giới có một số người muốn hiến thân cho y khoa. Anh sẽ phái người mua giác mạc của bọn họ, sau đó sẽ xét nghiệm xem có phù hợp với Lâm Hải Đường hay không?
Điềm Thẩm Lang nhún vai, Tiệp Tích Ngôn xem ra rất yêu Lâm Hải Đường. Một người như anh, nếu muốn lấy thứ gì đó chỉ cần trả tiền hoặc dùng quyền lực để lấy là xong, đằng này phải cực nhọc như vậy, cũng tại cô gái kia không muốn vì mình mà cướp đi thứ quý giá của người khác. Hừm... để hắn nhớ xem, Lâm Hải Đường lúc trước là một người như thế nào? Mỗi ngày đều đến làm phiền Tiệp Tích Ngôn, dùng mọi cách để thu hút sự chú ý của anh. Không ngờ bây giờ vừa biết điều vừa có vẻ e dè khi đứng trước mặt hắn và anh. Bộ dạng hấp tấp khẩn trương như thế thật khiến hắn đầy hứng thú, muốn biết mối tình của cô, Tiệp Tích Ngôn và Tiêu Mặc Linh sẽ như thế nào.
Nhắc đến Tiêu Mặc Linh, nửa đêm hôm qua Tiệp Tích Ngôn đột nhiên nhắn tin bảo hắn điều tra xem Tiêu Mặc Linh hiện giờ thế nào, còn tưởng anh đã chán Lâm Hải Đường ai ngờ là chuyện cô ta dám động đến bảo bối của Tiệp Tích Ngôn khiến cô một phen hoảng sợ. Điềm Thẩm Lang cho người theo dõi mới biết, cha con Tiêu Mặc Linh ngày đêm dùng mọi thủ đoạn để sát nhập mấy xí nghiệp con vào công ty Tiêu thị nhằm mở rộng thị trường, người của Tiêu Hoằng còn đang ra sức thu gom mấy thị trường buôn bán gần cảng Thượng Hải. Con gái thì muốn bám lấy Tiệp Tích Ngôn để chuộc lợi, hừm... xem ra cô gái này cũng không tầm thường, đúng lúc hắn đang rãnh rỗi nên dắt cô ta đi "lòng vòng" một chút.
.....
Công việc ở công ty bận rộn nên buổi trưa Tiệp Tích Ngôn không về nhà, Lâm Hải Đường lúc sáng có nói công việc gần đây của anh có lẽ sẽ rất nhiều nên không cần lo cho cô, không ngờ cô đoán đúng. Khóe miệng Tiệp Tích Ngôn khẽ giương lên, nhàn nhạt dịu dàng, nghĩ đến khuôn mặt đáng yêu của Lâm Hải Đường cả dáng vẻ vì anh xấu hổ thật khiến người ta yêu thương. Điềm Thẩm Lang ngồi đối diện mắt mở căng nhìn anh, Tiệp Tích Ngôn đang ngẩn ngơ cười ?! Ha... đúng là người đang yêu.
Hắn vươn tay, vỗ mạnh trước mặt anh, híp mắt cười "Tỉnh chưa?"
Tiệp Tích Ngôn nhíu mày, cúi đầu làm việc, hắn bĩu môi một cái. Anh lấy điện thoại gọi Lâm Hải Đường nhưng không bắt máy, nhiều lần như thế, anh nghĩ cô đang ngủ nên không gọi tiếp, cắm cúi làm việc.
.....
Lâm Hải Đường nằm trên giường để truyền nước. Lúc nãy, người giúp việc tên A Tâm gọi cô xuống dùng cơm trưa nhưng không có tiếng trả lời, chỉ nghĩ tiểu thư đang ngủ nên không làm phiền, lúc lâu sau gọi lần nữa, cũng không có tiếng trả lời, mới cả gan mở cửa đi vào. Phát hiện Lâm Hải Đường ngất dưới sàn, A Tâm vội gọi quản gia, may mắn là phát hiện kịp thời, bác sĩ của Tiệp gia đến khám kỹ lưỡng, cô chỉ bị cảm lạnh mà phát sốt chứ không có gì nghiêm trọng, thật là, dọa bọn họ một phen kinh hãi. Cả một ngày cô cứ nằm im trên giường, Lâm Hải Đường có một lúc tỉnh lại nhưng rồi ngủ tiếp. Cô không biết tại sao, kể từ lúc trùng sinh cơ thể rất dễ mệt mỏi, cả người đôi khi không còn sức.
Lúc Lâm Hải Đường mơ màng có dặn không được nói với Tiệp Tích Ngôn cứ để anh làm việc. Hôm nay anh về hơi muộn, vừa nước vào cửa đã muốn chạy vào phòng gặp cô, đúng lúc quản gia xuất hiện, bà ấp úng nói "Thiếu gia..."
Tiệp Tích Ngôn đưa cặp cho bà, đối với quản gia, anh xem giống như người nhà, từ nhỏ đã sống cùng, tuyệt nhiên cũng có tình cảm, nói chuyện rất lịch sự "Sao vậy?"
"Tiểu thư.... cô ấy bị bệnh." Bà ấp úng mở lời.
Mặt mày Tiệp Tích Ngôn tối sầm, rõ ràng lúc sáng cô vẫn khỏe sao bây giờ lại bị bệnh "Có nghiêm trọng không?"
Quản gia nhanh chóng kể lại cho anh, người giúp việc vừa nấu cháo xong, thấy anh liền cúi đầu chào, run rẩy nói "Từ trưa đến giờ, tiểu thư chưa tỉnh nên không ăn được gì ạ."
"Đưa đây cho tôi." Tiệp Tích Ngôn cầm khay cháo đi vào phòng Lâm Hải Đường. Nhìn cô nằm giữa chiếc giường trắng lớn giống như nàng công chúa đang ngủ say. Anh cưng chiều vuốt tóc cô, thật đáng trách, sao anh có thể vô tâm không để ý như thế? "Hải Đường, ăn chút cháo đi."
Lâm Hải Đường tuy đã tỉnh từ lâu nhưng mắt giống như không muốn mở, người không có sức để ngồi dậy đành nằm bất lực trên giường. Cô thật sự rất mệt. Không nhận được tiếng trả lời, anh cố gọi lần nữa "Bảo bối, ngoan, ăn một chút rồi ngủ tiếp."
Lần này, mí mắt khẽ giật, cô từ từ mở mắt, vẫn là màn đen tối. Tiệp Tích Ngôn đỡ cô ngồi trên giường, bắt đầu đút cho cô. Lâm Hải Đường không lên tiếng, chậm rãi ăn cháo. Anh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, đau lòng cất tiếng "Là anh vô tâm không để ý."
Lâm Hải Đường lắc đầu, nở nụ cười, khi nói lại hết sức nặng nề mới có thể phát ra từng tiếng nhẹ "Sao lại là lỗi của anh.... em... không sao."
Tuy ngoài mặt Tiệp Tích Ngôn vẫn là khối băng lạnh nhưng trong tâm vô cùng lo lắng, anh ôm cô vào lòng, bác sĩ có dặn không nên để cô cảm lạnh, vì thể lực Lâm Hải Đường sau tai nạn dường như yếu hơn, nếu người thường cảm lạnh thì chỉ cần uống thuốc là khỏi không đáng lo ngại, nhưng Lâm Hải Đường thì khác, nếu không cẩn thận có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Không biết từ lúc nào, đối với cuộc sống vô vị của Tiệp Tích Ngôn đã không thể thiếu Lâm Hải Đường. Cô ốm yếu như vậy, chỉ sợ có một ngày....
Lâm Hải Đường vỗ nhẹ vai anh "Em không sao... thật... mà."
"Ừ.... nhưng anh muốn ôm em." Tiệp Tích Ngôn gục đầu vào làn tóc đen, Lâm Hải Đường im lặng, nhắm mắt lại. Được một lúc, hơi thở cô dần đều đặn, chìm sâu vào giấc mộng.
Lâm Hải Đường mơ màng, trong giấc mộng hiện lên hình ảnh kiếp trước, lúc bố mẹ vẫn còn sống, cả nhà ba người rất hạnh phúc, cô nhớ lại lần cuối cùng được đón sinh nhật là năm chín tuổi, xung quanh ngập tràn đèn lấp lánh rạng ngời... nước mắt chợt lăn dài trong vô thức, nhiều năm như thế bây giờ cô mới nhớ bố mẹ mình. Suốt 12 năm, cô say mê điên cuồng chạy theo Tiệp Tích Ngôn không màng đến xung quanh, bây giờ có được rồi lại không được nhìn thấy anh....
Niềm chua xót trong lòng dấy lên mãnh liệt... quặn thắt từng cơn, rõ ràng chỉ là giấc mơ nhưng lại khiến cô đau lòng...
Tiệp Tích Ngôn nằm bên cạnh, nghe tiếng thút thít thật khẽ liền mở mắt, xoay sang thấy khuôn mặt Lâm Hải Đường thấm đầy nước mắt. Anh vội lay cô "Hải Đường, em đau ở đâu sao?"
Lâm Hải Đường choàng tỉnh, đầu choáng váng gượng người ngồi dậy, đưa tay chạm vào mặt mình, cô lắc đầu "Chỉ nằm mơ thôi."
"Có mệt không, anh lấy cháo cho em." Tiệp Tích Ngôn vuốt mái tóc rối bời, bây giờ đã gần trưa, anh vì thức đến gần sáng, người mệt mỏi nên ngủ quên mất giờ giấc.
Lâm Hải Đường tuy đói bụng nhưng lại không muốn ăn gì, lắc đầu không trả lời. Tiệp Tích Ngôn thở dài "Vẫn nên ăn một chút." Nói xong anh đặt cô nằm ngay ngắn, bước xuống giường.
Lâm Hải Đường im lặng, nghe tiếng đóng cửa, tay lau đi vệt nước trên mặt, mỗi khi ngã bệnh cô lại nhớ mẹ.. Dường như ngoài việc nằm im một chỗ cô không thể làm gì khác...
Các bạn có biết loại cảm giác khi mãi mãi sống cùng bóng tối là gì không? Chính là sợ hãi đến tuyệt vọng, tâm can đau đến run rẩy...
Lâm Hải Đường hít một hơi lạnh, cô không đựoc để anh thấy bộ dáng này, chẳng phải cô đã hứa sẽ luôn lạc quan mà sống, cùng anh làm lại từ đầu? Chính vì thế, Lâm Hải Đường sẽ không khóc lóc hay than trách. Trên đời này, đâu phải ai khiếm thị cũng vô tích sự?? Cô sẽ dùng chữ Brai viết sách, tiếp tục ước mơ của mình. ..
*Braille: bảng chữ nổi dành cho người khiếm thị.