Lục Hầu tái mặt nhìn cô gái nhỏ đang ngây thơ mỉm cười với mình, trong lòng bắt đầu dâng lên hoang mang lo lắng. Cô gái này là ai mà có thể gọi điện trực tiếp cho chủ tịch của một công ty giải trí lớn như vậy.
Ninh Gia quay sang nhìn cậu thanh niên cười động viên.
“Anh hủy hợp đồng đi họ không làm khó đâu, sau đó thích làm gì thì làm.”
Đi được vài bước thì dừng lại, như nhớ ra chuyện gì đó quay đầu nói tiếp.
“Anh có nụ cười rất đẹp, nếu cười nhiều thì thật là tốt. Còn nữa sao gầy thế có phải giảm cân không, hát xong một bài còn sức hát tiếp không. Hy vọng anh sẽ kiên định với ước mơ và cố gắng đeo đuổi nó đến cùng. Chắc chắn có rất nhiều fan yêu quý và ủng hộ anh đó. Bye!”
Nói xong vẫy tay tạm biệt, đeo kính đen lên tay đút túi quần thong thả bước về phía trước.
Bóng lưng nhỏ nhắn này đã trở thành hình ảnh người nào đó luôn khắc họa trong lòng lưu giữ ở tim.
Gương mặt cô cũng được ví von thành hình ảnh mặt trăng trong những lần phỏng vấn. Bởi vì đối với anh cô như ánh trăng sáng đột nhiên xuất hiện chiếu rọi một vùng đen tối.
Hàn Mặc vừa mới bước vào phòng chủ tịch đã thấy chủ tịch mặt tức giận hầm hầm đi đến tát Lục ca một cái. Sau đó tay chỉ thẳng mắng, l*иg ngực phập phồng tức giận quát.
“Lục Hầu cậu ăn gan hùm mật gấu à mà dám chạy đến Hoành Điếm làm loạn. Đã vậy còn giấu công ty ký hợp đồng riêng với đoàn làm phim. Cậu có biết vì chuyện của một mình cậu mà suýt nữa đã ảnh hưởng đến toàn bộ diễn viên của công ty không. Đến lúc đó cho dù cậu chết cũng không bồi thường được thiệt hại.”
“Chủ tịch…tôi…tôi.”
“Cút khỏi công ty ngay lập tức và tự giải quyết hợp đồng với đoàn làm phim đi.”
Lục ca bị đuổi thẳng ra ngoài mà không có cơ hội nói một lời giải thích, vô hồn ra khỏi cửa như vẫn chưa tin được hiện thực đang xảy ra.
Chủ tịch Gia Hoan lúc này mới bảo Hàn Mặc ngồi xuống, thở dài nói công ty không ép anh làm những chuyện đó mà tất cả đều từ phía Lục ca muốn ăn hoa hồng riêng.
Lại nghĩ đến lời người kia nói qua điện thoại, mặc dù lòng không muốn nhưng không thể im lặng. Người ta cũng đã lên tiếng, nếu không chấp nhận thì mảng diễn viên của Gia Hoan đừng mong có miếng cơm để ăn nữa.
“Nghe Ninh Gia nói cậu muốn hủy hợp đồng với công ty, cậu có muốn suy nghĩ lại không?”
Hàn Mặc từ khi bắt đầu luôn bình tĩnh đón nhận, anh còn dự đoán sẽ có rất nhiều chuyện gây khó dễ mình. Nghe đến đây mới biết vừa nãy không kịp hỏi tên thì người đã đi rồi.
Hóa ra tên cô bé là Ninh Gia, tên rất hay cũng thật đặc biệt.
“Đúng vậy.”
“Được rồi tôi đã nói với phía dưới. Cậu không phải bồi thường gì hết. Cứ ký đi coi như vui vẻ giải ước với công ty.”
Hàn Mặc có chút ngạc nhiên, như vậy không phải quá dễ dàng sao. Dù gì hợp đồng của hắn còn 2 năm nữa mới hết.
Chủ tịch đứng lên tùy ý phất tay tiễn người về rồi quay lại ghế làm việc, chỉ để lại câu nói.
“Coi như cậu may mắn gặp được Ninh Gia.”
Hàn Mặc sau khi hoàn thành xong thủ tục với công ty, mặc dù hai năm qua bị một số thành viên khác coi thường và phân biệt đối xử nhưng cũng không thể không từ mà biệt.
Chào hỏi sơ qua rồi về ký túc xá thu dọn hành lý rời đi. Bóng lưng thẳng đứng không khuất phục vững vàng bước ra khỏi công ty.