Tư Hàm cảm thấy phần thân dưới rất khó chịu, cô vào phòng tắm tắm rửa cẩn thận, phát hiện chỗ đó đã bị ngón tay của ông chú kia làm sưng tấy, nghĩ đến cảnh tượng này, Tư Hàm không khỏi rơi nước mắt.
"Không được, hôm nay là sinh nhật của mình, mình không được khóc." Tư Hàm nghĩ, vội vàng lau nước mắt, rửa mặt, nhìn thân hình nhỏ bé sáng long lanh trong gương, Tư Hàm nhìn khuôn mặt khó coi của mình rồi nở một nụ cười, thay váy công chứa xinh đẹp rồi đi ra ngoài.
Trong đại sảnh đã được trang trí sẵn, Tư Hàm vừa ngồi xuống, bố mẹ và các bạn học cùng lớp vui vẻ bước lên và đội cho cô một chiếc vương miện nhỏ.
"Chúc mừng sinh nhật con ~ Chúc mừng sinh nhật con..." Mẹ, bố và các bạn cùng lớp vui vẻ hát chúc mừng sinh nhật. Tư Hàm cũng cảm động rơi nước mắt. Chỉ sau khi mẹ cô tái hôn với một người đàn ông, Tư Hàm mới cảm nhận được tình yêu của người cha từ cha dượng, hắn đối với cô rất tốt, hắn thường xuyên mua cho Tư Hàm những chiếc váy và tất đẹp, giúp Tư Hàm dọn giường và đưa Tư Hàm đi chơi, Tư Hàm cực kỳ vui vẻ.
Nhưng cô không biết rằng người mà cô cho là đối tốt với cô nhất lại đang nhìn cơ thể cô bằng ánh mắt đầy du͙© vọиɠ.
Tông Cương đã mơ tưởng về cô công chúa nhỏ này từ lâu rồi, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Tư Hàm, hắn đã lên kế hoạch huấn luyện cô thành con chó nhỏ nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của mình, Tư Hàm mỗi ngày đều ngoan ngoãn và gọi hắn một cách ngọt ngào là bố. Tống Cương vừa nhìn thấy Tư Hàm đã muốn đẩy cô xuống đất ngay lập tức, vén váy lên và đυ. cô thật mạnh, đυ. đã chết cái âʍ ɦộ của cô, rồi nghe cô khóc và kêu hắn:"Bố ơi, không cần~"
Tống Cương mới vừanghĩ nghĩ, háng cảm thấy cứng ngắc: "Sẽ sớm ổn thôi. Tư Hàm đã mười sáu tuổi, có thể ngay lập tức tận hưởng thân thể non nớt của con bé." Tống Cương nheo mắt cười nhìn vào cô con gái ngoan không chút nghi ngờ này.
"Tư Hàm, hôm nay cậu thật xinh đẹp." Các bạn nữ trong lớp đều ghen tị vì Tư Hàm rất xinh đẹp, và gần một nửa số bạn học trong lớp đều đến, đặc biệt là các bạn nam. Dù có tiết kiệm tiền để mua một món quà nhỏ cũng sẽ cố gắng hết sức để mua nó đi dự tiệc sinh nhật.
"Cảm ơn Gia Dĩnh, tớ nghĩ hôm nay cô gái nào ở đây cũng rất xinh đẹp." Tư Hàm mỉm cười nói. Cô đang nhìn một chàng trai khác là lớp trưởng Dương Thác. Cậu ta là người trầm tính, dịu dàng và có học thức tốt. Lần nào cũng vậy Tư Hàm nhìn đến đều rất vui vẻ. Hôm nay chàng trai cũng đến, các cô gái xung quanh nhìn Tư Hàm hàm xuân ý đều cười thầm, bí mật này ở trong lớp dường như đã công khai.
Dương Thác nhìn các bạn cùng lớp xung quanh trao đổi ánh mắt, trong lòng nhất thời cảm thấy xấu hổ, vô tình nhìn thấy cha Tư Hàm ở phía sau Tư Hàm, đột nhiên sợ hãi, Tống Cương dùng cặp mắt u ám nhìn bọn họ, sắc mặt đen như nồi, trong lòng Dương Thác lỡ nhịp, nghĩ làm sao có thể thể hiện điều này trước mặt phụ huynh, nên cậu ta cười nhẹ nói: “Tư Hàm, thổi nến sinh nhật nhanh lên, cậu không muốn xem món quà sinh nhật mà các bạn cùng lớp tặng sao?”
Tư Hàm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn các bạn cùng lớp, ngượng ngùng cười nói: "Được rồi được rồi, tớ biết rồi."
Tư Hàm nhắm mắt lại và ước: "Tôi muốn ở bên lớp trưởng Dương Thác và muốn gả cho cậu ấy." Cô mở mắt và thổi tắt nến với khuôn mặt đỏ bừng.
"Tư Hàm, cậu đã ước điều gì vậy? Sao còn đỏ mặt thế?" Bạn học nữ chạm vào cánh tay cô, cười nham hiểm.
"Không có gì đâu. Nói ra sẽ không còn linh nghiệm. Mẹ, chúng ta cắt bánh thôi." Tư Hàm quay người và đổi chủ đề.
Mẹ Lý cười tươi ánh mắt cong lên, không khỏi thở dài nói: “Vẫn là thời học sinh tốt, đơn giản mà vui vẻ.”
Chỉ có Tống Cương là sắc mặt vặn vẹo, trong lòng biếи ŧɦái nghĩ: "Con tiện nhân này dám tán tỉnh người đàn ông khác dưới mi mắt ta. Ta nhất định sẽ huấn luyện thật tốt đứa con bất hiếu này, dạy cho nó biết thế nào là ai là người yêu nó nhất, hiểu rõ nó nhất”
Chiếc bánh được cắt ra và mỗi học sinh được một phần, một lúc sau, mọi người bắt đầu dỗ dành Tư Hàm mở quà.
Tư Hàm bẽn lẽn cười, cô mở món quà của lớp trưởng trước và phát hiện ra món quà đó là đôi bông tai mà cô thích từ lâu, chúng lấp lánh, có vài viên kim cương mắt mèo nhỏ treo dưới đôi bông tai nhỏ màu hồng, phản chiếu hình ảnh của cô, vừa động liền rực rỡ lộng lẫy nó thực nhẹ nhàng đẹp đẽ.
Tư Hàm vui vẻ ngẩng đầu lên và nói: "Cảm ơn Dương Thác~"
"Được rồi, trái tim của cậu sắp bay đi rồi. Như thế nào, món quà của lớp trưởng là tốt nhất ư? Mau mở quà của chúng tớ đi." Người bạn tốt Thành Tịnh Tịnh nói đùa.
Tư Hàm lần lượt mở những món quà khác, bao gồm những chiếc bút tinh xảo, những chiếc kẹp tóc xinh xắn, những dải ruy băng được mở ra từ từ tới quà củ mẹ cô, bà đã tặng cô một chiếc vòng tay rất đẹp, khi tới món quà của cha dượng cô, mọi người đều mong chờ vì mọi người đều biết rằng cha dượng của Tư Hàm rất yêu quý cô và luôn mua cho cô những món quà đẹp đẽ.
"Wow, thật là một chiếc váy công chúa xinh đẹp." Các bạn học đều hô lên khi nhìn thấy quà của Tống Cương.
Ngay khi hộp quà nơ tinh tế được mở ra, một chiếc váy công chúa Pháp màu đen và hồng tuyệt đẹp với màu sắc tương phản và đôi tất lưới ren rỗng họa tiết con bướm trông thật ngầu và ngọt ngào.
“Cảm ơn bố!” Tư Hàm hào hứng nói.
“Không có gì, bảo bối.” Tống Cương nói một cách trịnh trọng - Không có gì, không có gì, cục cưng của ta, tối nay hãy mặc cái này vào và để bố giúp em hoàn thành nghi lễ trưởng thành. Tông Cương vừa xấu xa nghĩ, vừa nở nụ cười trào phúng.
Bữa tiệc sắp kết thúc và tất cả bạn bè của Tư Hàm lần lượt ra về, Tư Hàm tạm biệt họ và miễn cưỡng ở của nhìn Dương Thác rời đi.
"Tư Hàm, con đang làm gì ở cửa vậy? Vào đi, đã đến lúc tận hưởng khoảng thời gian riêng tư cùng gia đình rồi." Tống Cương cười nói.