Cô đi qua hai trạm xe, ghé qua mua một ít rau xanh và thịt ở chợ, rồi trở về căn hộ nhỏ của mình.
Khu nhà trọ chỉ có lác đác mấy tòa nhà, cô sống ở lầu hai của tòa nhà phía trong cùng kia, có bức tường bao quanh ở bên ngoài. Căn nhà sát vách bình thường sẽ không có người ở, cho nên không có ai đi lại. Bác bảo vệ ở cổng thì chỉ thỉnh thoảng chào hỏi từ xa.
Đóng cửa lại, đi vào trong nhà, khoảnh khắc đặt chân vào cửa, Lộ Vi mới thở phào một hơi.
Là do trí tưởng tượng của Lạc Lạc quá phong phú, khiến cô cũng bị ảnh hưởng rồi trở nên lo lắng theo.
Cô đặt ba lô và đồ ăn trong tay xuống, đang mang dép vào.
Phía sau vang vang lên một tiếng "Cạch", cánh cửa vốn đã khóa chặt bỗng nhiên mở ra!
Lộ Vi cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào từ phía sau, khiến cô sởn cả gai ốc.
Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, sau đó một bóng người cao lớn che phủ phần ánh sáng này, cô bị bao trùm trong bóng tối không có đèn một lần nữa.
Sắc mặt Lộ Vi trắng bệch, dưới chân không thể động đậy. Trong đầu là tin tức mà Lạc Lạc đã đọc.
"Đêm qua, xảy ra một vụ án mạng tại ngõ hẻm ở phố Kiều Hồ, phát hiện một người phụ nữ đã bị sát hại. Theo giám định của pháp y, nạn nhân đã bị siết cổ bằng dây thừng, tử vong do ngạt thở…"
Trước mắt cô đều là cảnh tượng trên tấm ảnh chụp, chiếc váy liền màu đỏ rực của nạn nhân và vết bầm tím ở cổ.
Khi người ở phía sau lại tiến thêm một bước, cô cúi người, sau đó dùng hết sức bình sinh chạy thẳng ra ngoài!
Nhưng chưa kịp chạy ra khỏi cửa thì cổ tay cô đã bị một bàn tay to lớn túm lấy.
Cô hít vào một hơi khí lạnh, suy sụp tinh thần, dùng hết sức lực, hô to:
"Cứu…"
Tuy nhiên, từ cứu thứ hai còn chưa kịp nói ra, miệng cô đã bị bịt kín, rồi kéo vào cửa lớn.
Cửa lớn đóng sầm lại, bên ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh.
Mùa đông cây cối trụi lủi, không có một chiếc lá nào.
Bác bảo vệ quay đầu nhìn chung quanh một chút, sau đó lại quay đầu lại trốn vào chốt canh gác để sưởi ấm.
"Ưm! Ưm! Ưm!"
Cô gái mảnh mai giãy giụa trong vòng tay của người đàn ông cao lớn, bởi vì bị bàn tay to che miệng, không thể nào kêu cứu được!
Nếu kẻ bắt cóc vừa phá cửa nhà cô này muốn bóp chết cô, chuyện đó dễ dàng giống như việc bóp chết một con kiến, thậm chí có thể làm một cách thần không biết quỷ không hay.
Sự tuyệt vọng dâng lên dưới đáy lòng, cô chỉ có thể giãy dụa kịch liệt hơn nhưng không mảy may lay động được đối phương dù chỉ một chút.