Bầu không khí quanh căn phòng rộng lớn có phần căng thẳng. Trên chiếc bàn dài bày biện vô số thức ăn ngon nóng hổi vừa được các hầu nữ mang lên, nhưng ba người chủ ngồi ở đây vẫn chưa ai có ý định động vào dao nĩa.
Ngoại trừ một người.
Shiron nhìn những món ăn hấp dẫn trên mà khẽ nuốt nước bọt kìm nén sự ham muốn đối với thức ăn, người có tâm hồn ăn uống như cậu nếu không phải vì tình huống đặt biệt thì hiện tại đã lao vào ăn uống no say rồi.
Nhưng cậu không thể, vì cậu đang phải hứng trọn cái nhìn sắc lạnh. Đồng tử đỏ máu cứ thẳng hướng về phía cậu chằm chằm không chớp lấy một cái. Selyn ngồi đối diện cậu, khuôn mặt vẫn lạnh lùng vô cảm như trong tiểu thuyết viết, tính cách các nhân vật giống với tiểu thuyết là điều đáng mừng để cậu có thể rõ hơn về các nhân vật và sống sót, nhưng tình huống bị nhìn chằm chằm thế này thì không đáng mừng chút nào.
Mái tóc màu tím xoả dài đến ngang hong, làn da trắng ngần và khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ y như trong mô tả. Nếu là người khác sẽ rất vui mừng và tự hào khi có một chị gái vừa ngầu vừa xinh đẹp như thế. Nhưng Shiron là ngoại lệ, cậu thề rằng nếu cho cậu chọn cậu thà làm một nhân vật quần chúng là dân thường còn tốt hơn.
Ngồi bên cạnh cậu cách một cái ghế về phía bên trái. Một thanh niên cao ráo, đang một tay chống cầm nhìn trực diện về phía cậu, phần mái đen của hắn được chẻ làm hai bên, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Nếu hắn là người ở thời hiện đại thì có thể trở thành ngôi sao nổi tiếng chỉ bằng với cái nhan sắc này.
Hai con người với hai ánh mắt tương tự nhau phóng thích về phía cậu khiến sự áp lực nhân lên gấp nhiều lần. Trong họ cứ như là hai con thú dữ quan sát con mồi đang trực chờ lao ra cắn xé khi con mồi đó mất cảnh giác. Shiron cố tỏ ra tự nhiên hết sức có thể nhưng bàn tay cầm dao nĩa đã run lên ước đẫm mồ hôi, lưng sau lớp áo lụa trắng cũng túa ra mồ hôi một cách không kiểm soát được.
Cậu có sợ không?.
Có. Cậu sợ chứ, nhưng đâu còn cách nào khác để vượt qua chuyện này? Shiron cố gắng nghĩ đến kế hoạch để đánh lạc hướng sự lo lắng của mình, trái tim trong lòng ngực đập liên hồi như trống vỗ.
"Ngươi cũng may mắn thật, ta còn nghĩ rằng sẽ phải tốn chút tiền của quý báu của mình để dự tang lễ của ngươi cơ mà".
Viker cười nhếch mép, người tưởng chừng sẽ không lên tiếng hoà hoãn bầu không khí căng thẳng này lại là người lên tiếng đầu tiêng. Giọng nói hắn mang theo châm biếm, mỉa mai, thu hồi cái nhìn của mình hắn cầm dao và nĩa bắt đầu bữa ăn tối nhạt nhẽo như thường lệ.
Mình biết ngay mà!.
Shiron tỏ không tỏ ra bất cứ biểu cảm thất thố nào, thầm đánh giá người "anh trai hờ". Quả thật là một kẻ xấu tính, hắn còn chẳng thể nào nói được một lời ngon tiếng ngọt nào ngoài việc chọc ngoáy người khác. Hắn toàn thốt ra mấy lời khó nghe vì hắn còn chẳng quan tâm đến người khác đang nghĩ gì hay có sắc mặt thế nào khi nghe hắn nói.
Nếu là Shiron của trước đâu sẽ cuối gầm mặt và dùng bữa, im thin thít mặc cho hắn nói cái gì, sĩ nhục cậu ra sao. Bây giờ cậu không còn là Shiron của trước đây nữa, vì cậu là một người khác hoàn toàn. Hít vào một hơi thật sâu, Shiron lên tiếng phản bác.
"Chẳng lẽ anh trai lại tiếc rẻ vài đồng lẻ với em trai của mình như thế sao? Khối tài sản khổng lồ của anh không phải là hàng giả trưng cho đẹp đó chứ?".
Một câu nói thẳng thừng không chút kiêng dè (chắc vậy) của cậu thành công chọc tức Viker. Trong kế hoạch đã vạch ra, bước đầu để bắt chuyện với người anh trai này rất quan trọng, cậu còn đang đắn đo không biết nên làm thế nào thì hắn đã mở lời trước, thật đúng là may mắn đến đúng lúc.
"Ngươi nói gì!!!".
Viker siết chặt tay cầm dao rồi cấm mạnh con dao xuống mặt bàn, âm thanh của kim loại và mặt bàn va vào nhau tạo nên âm thanh không mấy dễ chịu gì. Hắc tuyến và gân xanh từ mu bàn tay và trên thái dương đã gợn lên trong vô cùng đáng sợ, hắn hậm hực trừng mắt nhìn cậu.
Dorothy nhìn hết thảy thì vô cùng lo lắng, nhưng phận bầy tôi nào dám xen vào chuyện nhà của chủ nhân chứ? Cô chỉ thầm cầu nguyện cho cậu chủ của mình. Shiron không mấy để tâm đến thái độ của hắn, dù sao thì cậu đã dự đoán trước được chuyện này.
Sao nó dám!.
Viker trong lòng tự hỏi, hắn đã rất kiềm nén để không lao vào tẩn cho tên em trai không biết sống chết này một bài học. Câu nói của Shiron rất rõ ràng là ám chỉ hắn giàu có mà lại keo kiệt với chính người thân của mình, cố tình chọc tức hắn bằng cách nghi ngờ khối tài sản hắn có là đồ giả khiến hắn mất bình tĩnh.
Lời nói đó chẳng khác nào đang nhạo bán khinh thường hắn ta. Ngay lúc sắp nổi điên lên túm lấy cổ áo cậu thì cậu đã kịp thời chữa cháy khi thấy tình hình không ổn.
"Tuy nhiên, em đã rất vui đó ạ. Vì anh trai đang quan tâm em mà, chỉ là cách anh quan tâm em trai của mình có hơi khác biệt thôi!".
"... Gì?".
Viker sa sầm mặt mày, hắn lúc này có thể đang thầm nghĩ "tên nhóc này đang nói cái quỷ gì vậy? Ai quan tâm ngươi cơ? Ta không có!". Vẻ mặt nghệt ra trông thấy của hắn đều được cậu thu vào trong tầm mắt.
Chỉ còn một bước nữa thôi là kế hoạch sẽ hoàng thành được 5% rồi!.
Nội tâm cậu vui như được mùa. Shiron bề ngoài vẫn giữ một thái độ gần gũi và thân thiết đến khó tin, cậu nở nụ cười vô hại dùng đôi mắt dịu dàng ngây ngô nhìn hắn, tỏ ra bản thân chỉ là một chú thỏ thắng ngây thơ không biết gì, nghĩ gì nói nấy mà thôi.
"Vì anh là anh trai em mà!".
Nụ cười trên môi cậu càng tươi hơn tự nhiên như thể cậu thật lòng muốn nói ra những lời như thế này từ rất lâu rồi vậy. Một câu khẳng định mang tính quyết định, tỏ ra lập trường của bản thân một cách khéo léo rằng cậu không muốn trở thành một trong số người tham gia trận chiến tranh giành quyền lực của người kế vị.
Nếu được thì cậu sẽ nói: "Em không phải là một mối đe doạ đối với anh, vì em không cần vị trí gia chủ" đó là những gì cậu muốn nói, nhưng nếu nói thẳng ra thì không hay lắm, vì tai mắt của công tước Vincent ở khắp mọi nơi, cậu không thể làm đều gì gây chú ý được.
"Ha, ngươi lấy đâu ra tự tin dũng khí nói ra mấy lời buồn nôn như thế? Tch, tên nhóc phiền phức".
Viker tặc lưỡi, thái độ hoà hoãn hơn trước rất nhiều. Hắn là một người thông minh đương nhiên biết được ẩn ý trong câu nói vừa rồi, còn câu sua đó... Hắn tỏ ra nghi ngờ về câu khẳng định của cậu.
Ngồi lại xuống ghế và tiếp tục dùng bữa, hắn không có ý định truy cứu thêm về chuyện trước đó nữa. Rơi vào trầm tư của bản thân mình, hiếm khi hắn tự mình suy ngẫm một chách nghiêm túc về lời nói của ai đó. Bình thường nghe xong hắn sẽ quẳng sau đầu luôn nhưng lần này có gì đó rất khác, cứ như có thứ gì đó thôi thúc hắn phải lắng nghe và đặc biệt chú ý đến người em trai này của mình nhiều hơn....
Từ khi nào mà nó đã thay đổi đến mức này, thật khó tin.
Selyn vẫn luôn quan sát tất thảy mọi chuyện vừa diễn ra một cách âm thang, ả ta rất đổi ngạc nhiên khi thấy cậu có thể bình tĩnh như thế đối đầu với Viker mà không chút nao núng.
Thú vị thật.
Một nụ cười nhạt ẩn hiện trên khuôn mặt mỹ lệ của ả trong một giây ngắn ngủi.
Sao tự dưng lạnh sống lưng thế nhỉ...?.
Shiron run lên không vì lí do gì, cậu cứ thấy có chút rờn rợn ớn lạnh trong người. Kế hoạch chủ yếu tập trung lên người Viker nhưng việc làm lành với người chị gái ở đối diện cũng rất quan trọng.
Cậu nghiên đầu tỏ ra đáng yêu đầy hồn nhiên đúng với lứa tuổi của mình nói bâng quơ trong vô định, cố ý nói cho Selyn nghe nhưng lại tỏ ra chỉ là vô ý tự độc thoại.
"Mèo con khá dễ thương đó chứ, không hiểu sao bố lại không cho nuôi nữa. Tiếc ghê, mình định nuôi một con mèo thật đáng yêu vậy mà".
Shiron tiếc nuối khi nhắc đến chủ đề nuôi mèo. Chủ đề dễ dàng thu hút được chú ý của Selyn, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần đáng yêu của cậu khiến cho cái con người nào đó sững cả người nhìn cậu chớp mắt vài cái đôi mắt cũng dịu đi phần nào sự hờ hững vốn có.
Mèo cũng để thương... Hmm, nó cũng rất đáng yêu đó chứ?