Sau khi tan học, một hàng năm người đứng dưới tầng tiểu khu, động tác nhất trí giống như duyệt binh.
Lý Tử Văn vác cặp sách trên vai, một chân bước lên bậc thang, trong miệng ngậm kẹo mυ'ŧ khẩu phật tâm xà nói với Tô Ninh, “Này Tô Ninh, hay là bây giờ cậu gọi tớ một tiếng anh, tớ bảo đảm không tính là cậu phạm quy.”
“Nhàm chán……” Tô Ninh cạn lời quăng xuống hai từ, cất bước lên tầng.
“Này Tô Ninh, đây chính là cậu tự chọn, đến lúc đó đừng khóc lóc cầu xin tớ cho cậu cơ hội, tớ sẽ không cho cậu thêm cơ hội thứ hai đâu.” Lý Tử Văn đứng ở cửa cầu thang gào to với bóng lưng của Tô Ninh.
Tống Tiểu Tiểu đi đến bên cạnh Lý Tử Văn, ghét bỏ để lại hai từ “Đồ ngốc” rồi lên tầng.
“Tống Tiểu Tiểu, nói ai là đồ ngốc đấy!” Lý Tử Văn nhìn bóng lưng vô tình của Tống Tiểu Tiểu, tức giận đến mức dậm chân.
Hứa Ngôn Hi nhìn Lý Tử Văn tính tình trẻ con, bất đắc dĩ lắc đầu đi đến bên cạnh cậu ta cướp mất kẹo mυ'ŧ trong miệng cậu ta rồi vứt vào thùng rác, nói một tiếng, “Lý Tử Văn, ăn nhiều đường dễ biến thành ngốc, cậu vẫn nên ăn ít tí đi.”
“Anh Ngôn, sao cậu cũng nói tớ ngốc chứ.” Thấy Hứa Ngôn Hi không để ý đến mình mà tự đi lên tầng, lại nhìn Triệu Thần ở phía sau, “Anh Thần, cậu xem anh Ngôn.”
Triệu Thần cố gắng nhịn cười, đi đến bên cạnh vỗ vỗ cậu ta, “Tiểu Văn à, đừng trách anh Ngôn của cậu nói thẳng, cậu ấy chỉ là đang trần thuật sự thật.”
Lý Tử Văn nâng tay lên, “Anh Thần, tôi đánh cậu nhá.”
“Được rồi được rồi, đừng quậy nữa, tới về nhà đây.” Triệu Thần lắc lắc tay vào tòa nhà.
Sau khi mọi người đi hết, Lý Tử Văn một mình đứng ở cửa cầu thang nhìn chằm chằm bậc thang, trong lòng lặng lẽ đưa ra một quyết định cho chính mình, cậu ta nhất định phải thắng được Tô Ninh.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Ninh vẫn đang trong giấc mộng thì bị một trận âm thanh vang dội đánh thức, đó không phải là tiếng của Trình Dĩnh, mà là cao âm riêng biệt của thiếu nữ vang dội Tống Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, mới hơn 7 giờ một chút, cậu dậy sớm vậy làm gì?” Tô Ninh bỏ di động lên đầu giường, buồn ngủ đến mức lại nằm lên giường lần nữa.
Tống Tiểu Tiểu đến kéo cô, gào to bên tai cô: “Tô Ninh đừng ngủ nữa, chúng ta đi tìm Hứa Ngông Hi, mau mau rời giường.”
“Ôi dào, đi tìm Hứa Ngôn Hi làm gì?” Tô Ninh giằng khỏi tay Tống Tiểu Tiểu, lật người, buồn ngủ nói, “Không đi không đi, muốn đi thì cậu đi đi, buồn ngủ chết rồi, tới muốn đi ngủ.”
Tống Tiểu Tiểu chống nạnh đứng ở mép giường nhìn người ngủ như chết, bất đắc dĩ thở dài la hét:
“Tô Ninh mau mau rời giường!”
“Cháy rồi!!!”
“Cháy rồi!!!” Vừa nghe đến cháy rồi, dọa cho Tô Ninh lập tức ngồi dậy, nhìn ngó loạn xạ, “Ở đâu, cháy ở đâu?”
Tống Tiểu Tiểu đứng ở mép giường đắc ý cười: “Ha ha.”
Phản ứng lại được là Tống Tiểu Tiểu đang lừa cô, Tô Ninh nhìn cô nàng bất đắc dĩ thở dài, lần này tốt rồi, cô là hoàn toàn hết buồn ngủ rồi.
Xuống giường, Tô Ninh đi vào phòng tắm đồng thời hỏi Tống Tiểu Tiểu: “Bọn mình đi tìm Hứa Ngôn Hi làm gì?”
Tống Tiểu Tiểu dựa vào khung cửa phòng tắm, nhìn người đang đánh răng, cười cười nói: “Đương nhiên là học bù.”
“Học bù?” Tô Ninh súc miệng một cái, xả nước chuẩn bị rửa mặt, lại hỏi cô nàng, “Học bù cái gì chứ?”
Tống Tiểu Tiểu lùi về phía chiếc ghế dựa bên cạnh bàn sách, sau đó ngồi xuống nói: “Cũng không tính là học bù, chỉ là nhờ Hứa Ngôn Hi giúp cậu bổ sung những thiếu hụt, để cậu thua không quá thảm.”
Tô Ninh lau mặt xong, vắt khăn mặt lên rồi đi ra khỏi phòng tắm, đi tới trước tủ quần áo nói với Tống Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, cậu không có tí tin tưởng nào với tớ ư?”
Tống Tiểu Tiểu trả lời cô: “Cũng không phải không có, chỉ là tớ cảm thấy lần này Lý Tử Văn là nghiêm túc, nền tảng tên nhóc đó rất tốt, một khi chăm chỉ học thì nhất định sẽ thi tốt. Tớ chỉ sợ cậu……”
“Sợ tớ cuối cùng không chỉ thua Lý Tử Văn, còn mất mặt.” Tô Ninh lấy quần áo ra đặt lên giường, nhìn thấy Tống Tiểu Tiểu gật đầu, lại tiếp tục nói, “Tiểu Tiểu, tớ chưa từng đánh trận mà không có chuẩn bị, cho nên cậu cứ yên tâm đi. Nếu tớ đã đồng ý đánh cược với Lý Tử Văn, thì tớ đã có chừng mực nhất định.”
Tống Tiểu Tiểu đứng dậy đi đến bên cạnh cô, ánh mắt lo lắng nói: “Nhưng mà, tớ vẫn sợ.”
Tô Ninh cười với cô nàng, “Yên tâm, tớ nắm chắc. Được rồi, cậu ra ngoài đợi tớ một lát, tớ thay đồ đã.”
Tống Tiểu Tiểu đi về phía cửa, “Được thôi.”
Hơn mười phút sau.
Bên ngoài cửa nhà Hứa Ngôn Hi.
Hứa Ngôn Hi nhìn nhóm khách không mời mà đến thứ hai, cười hỏi: “Hai người đẹp sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu toát ra vẻ đẹp rồi.”
Tô Ninh không nói nên lời.
Tống Tiểu Tiểu đẩy Hứa Ngôn Hi ra, ghét bỏ nói: “Không hiểu cậu nói gì, bọn tớ tìm cậu là có chuyện quan trọng.”
“Chuyện quan trọng?” Hứa Ngôn Hi đóng cửa xong nhìn về phía Tô Ninh, thấy đối phương gật đầu ngầm thừa nhận, lại nhìn về phía Tống Tiểu Tiểu hỏi, “Chuyện quan trọng gì thế?”
Tống Tiểu Tiểu một đường chạy chậm đến bên cạnh Hứa Ngôn Hi, nhìn cậu với ánh mắt chân thành, “Hứa Ngôn Hi, cậu giúp Tô Ninh học bù đi.”
Hứa Ngôn Hi khó hiểu: “Cái gì? Học bù cái gì?”
Tô Ninh dang tay nhún vai: Đừng nhìn tớ, tớ cũng không rõ mạch não của cậu ấy lắm.
“Chính là giúp đỡ bạn cùng bàn của cậu, Tiểu Ninh chẳng phải là đã đánh cược với Lý Tử Văn sao, tớ sợ cậu ấy thua, cho nên cậu mau mau bổ sung những thiếu hụt cho bạn cùng bàn của cậu.” Tống Tiểu Tiểu nó rồi đẩy Hứa Ngôn Hi đến bên cạnh Tô Ninh, một hai muốn Hứa Ngôn Hi đồng ý giúp Tô Ninh, “Hứa Ngôn Hi, cậu không thể thấy chết mà không cứu.”
Vừa dứt lời, Lý Tử Văn và Triệu Thần đã đi từ trong phòng ngủ của Hứa Ngôn Hi ra.
Lý Tử Văn đi đằng trước đi thẳng đến chỗ Tống Tiểu Tiểu với khí thế hùng hổ, chỉ vào cô nàng gào thét: “Tống Tiểu Tiểu! Không cho phép phạm quy!”
Tống Tiểu Tiểu chống nạnh tức giận trừng cậu ta: “Sao tớ lại phạm quy rồi?”
Tay Lý Tử Văn chỉ vào Hứa Ngôn Hi, gào to: “Không thể tìm anh Ngôn giúp đỡ.”
Tống Tiểu Tiểu lùi về sau mấy bước, lạnh giọng thét lên với cậu ta: “Tớ chỉ là tìm Hứa Ngôn Hi giúp Tiểu Ninh bổ sung những chỗ thiếu hụt một chút, lại không hề nhờ cậu ấy giúp Tiểu Ninh đi thi, cái này tính là phạm quy gì chứ. Với lại, lúc trước cũng chưa định ra cái quy định này phải không?”
Lý Tử Văn tự biết đuối lý, nhưng vẫn cắn răng kiên trì: “Hiện tại có rồi, trong thời gian đánh cược bất cứ ai cũng không được tìm kiếm sự trợ giúp của người khác, chỉ có thể tự mình hoàn thành. Một khi phạm quy thì tính là tự động nhận thua, cậu muốn để Tô Ninh nhận thua à?”
“Không thể nói lý!”
Đối với cơn tức giận của Tống Tiểu Tiểu, Lý Tử Văn không hề để ý chút nào. Không thể nói lý thì không thể nói lý thôi, cậu ta cũng không để bụng, cậu ta chỉ để ý thắng hay không.
“Tiểu Ninh, chúng ta đi, bọn họ đều là cá mè một lứa.” Tống Tiểu Tiểu tức giận bừng bừng kéo Tô Ninh lại rời khỏi nhà Hứa Ngôn Hi.
Lúc Tống Tiểu Tiểu đóng cửa, cố ý đóng sầm cửa lại, lấy cái này để biểu đạt sự tức giận của mình.
Hứa Ngôn Hi nhìn cánh cửa có chút bốc khói, chỉ chỉ cửa hỏi: “Tới chọc đến cậu ấy rồi?”
Triệu Thần cười một tiếng: “Không chỉ là cậu, bọn mình hình như đầu vào sổ đen của Tiểu Tiểu rồi.”
Lý Tử Văn mặt tràn đầy đắc ý, ôm ngực nói: “Anh Ngôn, tìm Tống Tiểu Tiểu đền tiền, con nhóc đó đều đã phá hỏng cửa nhà cậu rồi.”
Hứa Ngôn Hi và Triệu Thần nhìn về phía cậu ta với ánh mắt sắc bén, nhất trí mở miệng: “Cậu câm miệng!”
Lý Tử Văn vò đầu: Tớ làm sao?
Hứa Ngôn Hi, Triệu Thần đỏ mắt: Làm sao, tự cậu biết.
Lý Tử Văn càng thêm nghi hoặc, cậu ta biết cái gì chứ?
Khoảng 9 giờ tối.