Nghe tới đây bốn người họ đã đoán được người hàng xóm mới mà Lâm Thục nhắc đến.
Triệu Thần hướng mắt nhìn về phía Tô Ninh, cười nói: “Mẹ, người hàng xóm mới mà mẹ nhắc đến có con gái tên là Tô Ninh sao?”
Lâm Thục kinh ngạc hỏi: “Sao con biết? Con đã gặp qua con bé rồi à?”
“Mẹ nhìn qua bên kia kìa.” Triệu Thần chỉ vào Tô Ninh, “Người đang đứng bên kia đó.”
Lâm Thục nhìn về phía Tô Ninh, dáng người thanh thoát, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, khí chất cao quý bẩm sinh, thật hoàn mỹ. Bây giờ không chỉ Chu Mẫn thích cô mà bà còn rất thích cô gái này nữa.
“Ôi trời ơi…” Lâm Thục bước về phía Tô Ninh dưới ánh mắt nghi ngờ của bốn người còn lại, nắm lấy tay cô, vui vẻ nói: “Cô bé, cháu là con gái lớn của nhà cảnh sát Lộ sao, cháu thật xinh đẹp, đáng yêu.”
Tô Ninh khẩn trương nói: “Cháu chào dì, cháu là Tô Ninh ạ.”
Lâm Thục nói: “Tô Ninh, tên thật hay.”
Lý Tử Văn ở một bên lẩm bẩm: “Sao ai cũng đều nghĩ tên của cậu ta hay nhỉ?”
Tống Tiểu Tiểu mắng cậu ta: “Lý Tiểu Văn, chỉ có mỗi cậu mới cảm thấy cái tên của Tiểu Ninh khó nghe, bởi trình độ Tiếng Trung của cậu không cao.”
“Cậu! Tống Tiểu Tiểu…”
“Lêu lêu lêu…”
Lâm Thục buông tay của Tô Ninh ra, nói với bọn họ: “Tối nay mọi người đều sẽ tới cửa hàng,.... bây giờ các con về làm bài tập đi. Tiểu Ninh, mẹ của cháu đang ở trong cửa tiệm của dì, nên bây giờ cháu cứ về nhà làm bài tập trước đi, đợi đến giờ cơm tối, Tiểu Tiểu sẽ qua nhà gọi cháu.”
Tô Ninh cười nói: “Dạ được thưa dì.”
Tống Tiểu Tiểu nắm lấy cổ tay của Tô Ninh, sau đó mỉm cười với Lâm Thục: “ Dì Lâm, tụi cháu về nhà trước đây.”
Lâm Thục nhìn chằm chằm vào hai người họ, cười nói: “Được rồi, lên tầng từ từ thôi nhé.”
Tống Tiểu Tiểu: “Cháu biết rồi.”
……
Lâm Thục quay người nhìn con trai, nói: “Con về nhà trước đi, mẹ quay lại cửa hàng một chút.”
Triệu Thần: “Dạ vâng.”
Sau khi Lâm Thục rời đi, ba người bọn họ đỗ xe rồi cùng trở về nhà.
Khoảng 7 giờ tối, trên con phố buôn bán gần tiểu khu, khi chuẩn bị đến cửa hàng của nhà Triệu Thần, liền nghe thấy giọng của mấy bà mẹ đang nói chuyện phiếm ầm ĩ trong cửa hàng.
Mẹ của Lý Tử Văn, Đường Yến, phàn nàn: “Ấy, đừng nhắc tới nữa, con khỉ trong nhà tôi thật sự khiến tôi đau đầu. Tại sao nó ở cùng Tiểu Thần, Tiểu Hi, Tiểu Tiểu mỗi ngày, mà điểm số của nó không có gì được cải thiện vậy?”
Lâm Thục đáp lại: “Lý Tử Văn nhà chị chính là không chịu học, nếu đã chịu học thì thành tích chắc chắn sẽ cao, đừng lo lắng quá, sẽ ổn thôi.”
Đường Yến cầu nguyện: “Thật hy vọng ông trời có mắt, có thể thức tỉnh đứa con ngỗ nghịch kia của nhà con.”
Ha ha ha…
Người đứng ngoài cửa lộ rõ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đây là mẹ của mình. Là người mẹ ruột của mình.
Trong khi bốn người con lại cười nhạo Lý Tử Văn, ba người trong số họ cũng không thoát khỏi lời phàn nàn của mẫu thân.
Chu Mẫn đang nhặt rau bỗng thở dài: “Hy vọng trí thông minh của Tiểu Ngôn cũng có thể phân bổ cho cảm xúc của nó, không muốn chơi đùa với con gái là điều khiến tôi vô cùng đau đầu, các chị nói thử xem, sau này có ai dám cưới Tiểu Ngôn không cơ chứ?”
Hứa Ngôn Hi: Một ngụm máu được phun ra.
Tỏ vẻ đây là hành vi của mẹ kế chứ không phải mẹ ruột.
“Anh Ngôn à, thì ra dì Chu lại lo lắng nhất về mặt cảm xúc cá nhân của anh đấy.” Lý Tử Văn cố gắng kìm nén nụ cười.
Hứa Ngôn Hi trừng mắt nhìn về phía người đang muốn cười mình, lạnh lùng nói; “Lý Tử Văn! Cậu tốt nhất là nên im đi, nếu cười lên một tiếng, tớ sẽ cho cậu biết tay.”
Lý Tử Văn than vãn: “Anh Ngôn à, anh thật độc ác.”
Hứa Ngôn Hi: “Biết thế là tốt.”
Lý Tử Văn ôm mình run rẩy.
Ba người còn lại đang theo dõi diễn kịch cũng cố nén cười.
Ngay sau đó, trong phòng vang lên giọng nói của mẹ Tống Tiểu Tiểu, Tần Lâm, rất êm tai: “Chu Mẫn, Hứa Ngôn Hi của chị vừa đẹp trai lại học giỏi, các cô gái đuổi theo nó chắc cũng xếp hàng tới tận ngoài cổng trường trung học, chị cứ yên tâm đi.”
Lâm Thục bắt được chủ đề: “Chu Mẫn, chị phải tin lời Tần Lâm, cô ấy mỗi ngày đều ở trường, cái gì cũng đều biết.”
Đường Yến cũng nói: “Đúng vậy, hơn nữa, một chàng trai tốt như Tiểu Ngôn sau này sẽ tìm được người vợ tốt thôi.”
Trình Dĩnh phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Ngôn tốt như vậy, nhất định sẽ tìm được một người vợ tốt, hơn nữa hiện tại nó vẫn còn nhỏ, bây giờ chưa phải lúc để bàn tới chuyện này, đợi nó lớn thêm chút nói tới chuyện này cũng chưa muộn.”
“Đúng đúng, bọn trẻ còn nhỏ, những chuyện này bọn trẻ còn chưa hiểu nhiều.”
Chu Mẫn: “Hy vọng là như vậy.”
Chủ đề này kết thúc, chủ đề khác lại được bắt đầu.
Tần Lâm mỉm cười nhìn Trình Dĩnh nói: “Con gái nhà tôi tuy là con gái nhưng cư xử thì lại không giống con gái. Con gái nhà người khác thì thích búp bê các loại, chỉ có Tiểu Tiểu là thích xe tăng, bài bạc, King Kong và tất cả những thứ khác, con bé trông giống một cô nàng tomboy vậy. Nhưng giờ thì khác, có Tiểu Ninh nhà chị làm bạn, tôi hi vọng có thể thay đổi thái độ nghịch ngợm của Tiểu Tiểu.”
Trình Dĩnh trên tay ngừng nhặt rau và an ủi: “Tiểu Tiểu có lẽ tính cách rộng rãi phóng khoáng, rất đáng yêu. Không giống như Tiểu Ninh nhà tôi, luôn giấu kín mọi thứ trong lòng, con bé cứ im lặng làm tôi lo lắng.”
Chu Mẫn ngắt lời: “Được rồi, cả hai người, con gái các chị dù có nghịch ngợm cỡ nào cũng sẽ không lật cả mái nhà như con trai nhà tôi. Hơn nữa, Tần Lâm, Tiểu Tiểu từ nhỏ đã chơi với ba đứa bọn nó, có hành động như vậy cũng là bình thường.”
Đường Yến thở dài nói: “Bọn nhỏ đều có phúc báo riêng, cứ để cho chúng nó tự mình trải nghiệm.”
Ha ha ha…
Tiếng cười sảng khoái của năm bà mẹ truyền đến cửa, bốn người được gọi tên đều lần lượt nhìn về phía Triệu Thần, từng người một đều ánh lên ánh mắt ghen tị.
Bốn người: Haizz, cùng một đứa con trai(gái) nhưng số phận khác nhau.
Triệu Thần nhướng mày: Anh đây thật hoàn hảo.
Bốn người: Ọe—
Lúc này đây, xa xa có tiếng chó sủa, một con chó Labrador chạy về phía bọn họ.
Gâu gâu gâu …
Tống Tiểu Tiểu là người đầu tiên chạy tới: “Phúc Bảo, chị nhớ em quá, mau cho chị ôm cái đi nào.”
Lý Tử Văn nhìn Phúc Bảo đang thở hổn hển trong vòng tay Tống Tiểu Tiểu, liền giơ tay đẩy cô nàng ra: “Tống Tiểu Tiểu, Phúc Bảo sắp bị cậu làm cho ngạt thở rồi. Còn nữa, cậu làm cho Phúc Bảo bị hói mất, nó sẽ không dám lại gần cậu nữa đâu.”
“Cậu là Phúc Bảo à, sao cậu biết Phúc Bảo của tớ không thích tớ?” Tống Tiểu Tiểu cười cười vuốt bộ lông của Phúc Bảo, “Phúc Bảo có phải rất thích chị không nào?”
Lý Tử Văn kéo Tống tiểu Tiểu ra và nói: “Cậu có liêm sỉ một chút đi, không thấy Phúc Bảo đang kêu lên sao?”
Tống Tiểu Tiểu tức giận chống nạnh: “Lý Tử Văn! Cậu muốn đánh nhau à?”
Tống Tiểu Tiểu tức giận, nhưng Lý Tử Văn phớt lờ cô nàng.
Lúc này, trong cửa hàng truyền đến giọng nói của Lâm Thục: “Tiểu Thần, bọn con ra ngã tư chơi một chút đi, nhớ chú ý an toàn.”
Triệu Thần: “Dạ mẹ, chúng con sẽ chú ý an toàn.”
Vài phút sau, dưới gốc cây lớn ở ngã tư.
“Phúc Bảo, mau lại đây.” Nghe thấy Hứa Ngôn Hi gọi, Phúc Bảo chạy đến vẫy đuôi. Hứa Ngôn Hi ngồi xổm xuống tay sờ đầu Phúc Bảo, “Chú chó ngoan, hôm nay mày đã đi đâu vậy?”
Phúc Bảo “Gâu gâu” vài tiếng, hào hứng vậy đuôi với Hứa Ngôn Hi.
Lý Tử Văn đứng bên cạnh nãy giờ, chưa từng nhận được một chút đãi ngộ từ nó, chua chát nói: “Tức thật, vẫn là thích chơi đùa với anh Ngôn của mày nhất.”
Triệu Thần cười cười không nói gì.
Tống Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn cậu ta.
Tô Ninh đi tới trước mặt Hứa Ngôn Hi, chậm rãi ngồi xổm xuống, chạm vào Phúc Bảo: “Mày là Phúc Bảo hả, xin chào nhé, tao là Tô Ninh, rất vui được gặp mày.”
Phúc Bảo lắc lắc đuôi, dùng chân trước chạm vào chân Tô Ninh, kêu lên vài tiếng.
Hứa Ngôn Hi mỉm cười nhìn về phía Tô Ninh: “Nó thực sự thích cậu.”
Lý Tử Văn đứng nhìn một màn trước mặt liền ngây người: “Như vậy mà Phúc Bảo đã thích Tô Ninh rồi sao?”
Tống Tiểu Tiểu mắng cậu ta: “Lý Tử Văn, cậu nên tự kiểm điểm lại bản thân đi. Tại sao mọi người và Phúc Bảo đều thích Tô Ninh? Tại sao cậu luôn là người gây rắc rối cho Tô Ninh vậy?”
“Tớ đâu có gây rắc rối cho cậu ấy?”
“Thật sự không có sao?”
“Tớ…” Lý Tử Văn ngừng nói.
Dưới bóng cây, năm người và một con chó chơi đùa với nhau vui vẻ.