Chương 3-3
" Thần Lạc ? "Buổi sáng hơn mười giờ, tinh thần hao tổn nên cực độ yếu ớt , Thần Lạc hoài nghi mình có hay không bắt đầu xuất hiện ảo giác, nếu không tại sao trước mắt cô lại xuất hiện một vị lão tiên sinh dáng vẻ Lão thái Long chung (ý nói già yếu chậm chạp) gọi cô.
Tổng giám đốc sáng sớm hôm nay cũng không có hẹn gặp bất kỳ khách hàng hay đối tác nào nha ?
" Xin chào ! Xin hỏi ngài là.. ? "
Cô gắng hí nửa cặp mắt chào hỏi, dưới đôi mắt là hai quầng thâm đáng sợ, đen xì so với mắt gấu trúc có hơn chứ không kém.
" Ta là ai không quan trọng "
Lão tiên sinh hòa ái dễ gần cười nói.
" Ah… "
Thần Lạc sửng sốt, chợt phát giác ra rằng ở công ty lâu lắm rồi không có ai đối xử với cô thiện ý như vậy cả.
Vì ngại uy thế của tổng giám đốc, bình thường các đồng nghiệp nếu có thể không lên tầng này thì không ai muốn đi lên cả, thêm vào đó là việc quá độ căng thẳng thần kinh mỗi khi gặp mặt với các chủ quản, cho nên cô mỗi ngày chỉ biết tiếp xúc duy nhất một người là tổng giám đốc mà thôi- cái tên nóng giận thất thường lại thêm yêu thích hành hạ cấp dưới – ông chủ biếи ŧɦái của nàng.
Ai, Loại nam nhân có cá tính âm tình bất định giống như anh, khi còn bé nhất định là chịu chấn thương tâm lý rất lớn, cho nên mới tạo nên một kẻ tính tình quái đản lại cầu toàn như vậy.
Cô tự an ủi chính mình.
" Là ta suy nghĩ không chu toàn, nên làm liên lụy đến ngươi, ta rất xin lỗi, Thần Lạc ! "
Lão tiên sinh đè thấp âm lượng khẽ nói, có chút đau lòng nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô.
Thật ra thì, vị lão tiên sinh này chính là Hắc Thành Mưu người tên tuổi lừng lẫy, cha của Hắc Diệu Luân, cũng là chủ tịch tập đoàn Hắc thị.
Nhưng kể từ nhiều năm trước sau khi phát hiện tim có vấn đề, ông liền dần dần thối lui khỏi những quyền lực quan trọng, đem toàn bộ công ty giao cho con trai quản lý, tuy những năm gần đây ông rất ít khi bước chân vào công ty ,nhưng chỉ duy nhất cố chấp chính là ông không chịu buông tay thả đi quyền lực của mình.
Bởi vì khi trước ông chân chính buông tay để đi vân du tứ hải, còn có một chuyện đại sự ông phải làm trong đời, đó chính là, phải tự mình tìm cho con trai mình một nàng dâu " tính phúc "(hạnh phúc, sung sướиɠ)
Trong lòng ông đã lường trước. Trận đánh này sẽ là một chiến dịch trường kì gian khổ, ai bảo con trai lão từ nhỏ đã cậy vào chính mình gia thế hơn người cùng với năng lực, tài trí trác tuyệt.
Đời này cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa gặp điều gì ngăn trở, đối với chuyện tình cảm vừa tự phụ lại vô tâm, đây chính là điều làm cho ông lo lắng nhất.
Nhìn thấu mọi thăng trầm của cuộc đời, ông biết rằng chỉ có người phụ nữ có năng lực tiềm tàng, biết hy sinh vì người khác, mới có thể khiến cho đứa con trai cao ngạo của ông chấp nhận từ bỏ những thứ khác, mới có thể sống một đời an ổn và ý nghĩa .
Chính vì vậy mà hơn ba năm nay, ông không chỉ nhẫn nhịn chờ thời gian chín mùi, mà còn đồng thời ngấm ngầm tìm cho con trai của ông một người bầu bạn tâm đầu ý hợp suốt đời.
Cho nên đầu tiên, môn đăng hộ đối không nằm trong suy tính của ông, bởi vì bàn về tiền tài cùng quyền thế, nhà họ Hắc bọn họ đã có thừa,
mà tâm linh hòa hợp cùng tính tính ấm áp, mới là tiêu chuẩn quan trọng để ông lựa chọn con dâu.