Chương 6-3
"Tôi không ——" Trực giác muốn cô phủ nhận."Đừng lừa gạt chính mình hoặc anh nữa." Hô hấp anh dồn dập gầm nhẹ, trong giọng nói bao hàm sự tức giận cùng cầu xin.
"Tôi không biết..." Cô lần nữa phủ nhận.
"Em biết! Đáng chết em biết!" Anh bị cô hai lần liên tiếp lên tiếng phủ nhận làm cho tâm tình cực xấu, tầm mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, nửa ảo não, nửa bất đắc dĩ quát: "Em biết rất rõ ràng khi ở trong tiệc cưới anh hôn em, mà không phải "Không cẩn thận đυ.ng phải" gì, đó là bởi vì anh muốn hôn em. Cho nên anh hôn em, là bởi vì —— "
"Đừng nói nữa! Sắc mặt Thần Lạc tái nhợt, hét lên nói với anh.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt gần như mất đi sự kiềm chế, đáy lòng mơ hồ hiểu một khi anh nói những lời đó ra khỏi miệng, cô ở ngoài sáng biết mình nhất định phải chịu đựng dưới tình huống này, nhưng không cách nào chống đỡ được sức hấp dẫn của anh, rất nhanh quỳ gối xuống quần tây của anh.
Cô cảm thấy mình không phải lựa chọn yêu hay không yêu, mà là sợ tương lai phải chịu đựng bị anh tàn nhẫn tổn thương mà đau khổ.
"Tại sao không nghe?" Anh cực kỳ chán nản, âm lượng hạ thấp xuống hỏi.
"Bởi vì... Bởi vì chỉ cần anh vừa nói ra, em sẽ ngây thơ tin tưởng, sau đó chết dính bên anh không buông, cho dù có một ngày anh không còn yêu em nữa, em vẫn phải mất một đoạn thời gian rất dài mới có thể buông tay... Người phụ nữ như em, căn bản không thích hợp với anh."
Tình cảm của anh quá mức mãnh liệt, Thần Lạc muốn tiếp tục trốn tránh, lừa gạt mình cũng lực bất tòng tâm, không thể làm gì khác hơn phải nói rõ toàn bộ ra.
Nhưng nói ra được cảm giác trong trái tim, giống như ở trước mặt mọi người bị lột sạch quần áo, làm cô yếu ớt thẹn thùng khó xử đến phát run.
Tròng mắt Hắc Diệu Luân nóng rực nhìn chằm chằm dáng vẻ đáng thương của cô, âm thanh rét lạnh hỏi: "Là người nào nói cho em biết những chuyện không có này?"
Anh không để ý cái nhìn của nhân viên đối với của ạm, ngay cả chuyện phát sinh "Bαo ©αo sυ" anh cũng không chút nào sợ, nhưng bây giờ tình huống đã thay đổi, anh trở nên rất để ý suy nghĩ của cô.
Trong lòng cô có chút khổ sở nói: "Tự em quan sát."
"Nếu như đó là em, anh không ngại để em dính anh cả đời." Anh thâm tình nhìn cô, đáy mắt sáng ngời biểu lộ ra khát vọng.
"Nhưng em để ý!" Yêu đau khổ một người mà không được đáp lại, cô không muốn nếm cả đời.
"Để ý cái gì?" Anh sững sờ, không hiểu hỏi ngược lại.
"Em để ý... Tốc độ thay đổi phụ nữ của anh, em tuyệt đối không theo kịp." Cô không muốn tương lai trơ mắt nhìn anh ôm người phụ nữ khác, sau đó mình chỉ có thể tan nát cõi lòng bị tổn thương.
Trước kia anh tìm phụ nữ tới phòng làm việc, bởi vì không dám ôm ảo tưởng với anh, cô có thể giả vờ không bị ảnh hưởng, chỉ khi nào bước qua ranh giới động tâm kia, gặp lại chuyện giống như vậy, cô nhất định sẽ đau lòng đến chết.
"Vậy anh sẽ bước thật chậm, phối hợp với em." Một khi xác định cô cũng có tình cảm với mình, cảm xúc phiền muộn nóng nảy của anh lập tức quét sạch, lại còn bắt đầu cười nói với cô.
Ánh mắt anh trìu mến dịu dàng, mắt cũng không chớp một cái liếc nhìn cô, là cô không hiểu, chân thành yêu một người, sao có thể nói đổi liền đổi?
"Em tuyệt đối không chơi trò chơi tình yêu." Nàng nghiêm nghị nhấn mạnh.
Anh cười liếc nhìn cô một cái. Cái người phụ nữ ngu ngốc này rốt cuộc từ đâu sinh ra mà nhiều quy củ kỳ quái như thế?
"Anh cũng không chơi..." Phát hiệnvẻ mặt cô đã chấp nhận, anh vội vàng sửa lời nói; "Khụ, em hiểu lầm, hành động trước đây của anh không phải là trò chơi tình yêu, chỉ rất đơn giản thỏa mãn nhu cầu sinh lý mà thôi."
Không có yêu.
Anh nói thật, yêu một người mệt mỏi như thế, chỉ có một mình cô, anh đã gần như muốn phát điên, nếu nhiều hơn nữa, ngay cả công việc anh cũng đừng nghĩ đến làm.
"Em không tin không có yêu, anh có thể... Có thể..." Cô "Có thể" thật lâu, hết lần này tới lần khác không nói ra được từ làm người ta xấu hổ.
"Làm." Không đành lòng thấy cô lúng túng, anh có lòng tốt giúp cô nói cho hết lời, nhưng nói xong thì tự mình hắng giọng cười to.
"Đúng rồi, chính là chuyện kia" Thần Lạc nhìn chằm chằm dáng vẻ anh cười tà ác xấu xa, chợt phát hiện mình không ngờ cho anh tà tứ một mặt tim đập thình thịch.
"Anh có thể." Hắc Diệu Luân cười một tiếng, ngay sau đó nghiêm nghị mở miệng, "Chuyện quá khứ đối với anh mà nói, chỉ là phát tiết sinh lý." Như thế mà thôi.
Anh không có nói cho cô biết, kể từ khi phát hiện mình động tâm đối với cô, thật ra thì anh cũng không còn muốn phát sinh quan hệ với những người phụ nữ khác.
"Nói là nói như thế?" Mặc dù cô bướng bỉnh ở trong tình yêu, nhưng năng lực phán đoán cơ bản vẫn có.
"Vậy hành vi trước đây em chạy đi mua "Tã" giúp anh là một hình thức khác?"
Nghe vậy, Hắc Diệu Luân ước chừng đần độn vài giây mới kịp phản ứng, hiểu được cô nói cái gì, anh lập tức vỗ trán cười to.
Thần Lạc bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận khẽ ngẩng lên, cố gắng trừng anh.
Cười một lúc, phát hiện cô nhìn chằm chằm, anh lần nữa cười to, tiếng cười trầm thấp hồn nhiên vang vọng ở bên tai cô, nghe giống như khúc nhạc mê người.
"Khụ, xin lỗi." Một lúc lâu sau cuối cùng anh cũng ngưng cười, thân sĩ áy náy nói, "Anh không ngờ nói chuyện với em lại có thể đáng yêu như thế." Hại tim của anh cũng vì vậy mà trong nháy mắt tan chảy.
"Rất tốt, em cũng không ngờ tiếng cười của anh lại đáng giận như thế!"
Thần Lạc cũng không biết mình từ đâu có can đảm, lại có thể trắng trợn tức giận cắn răng nghiến lợi nói với Tổng giám đốc đại nhân như vậy.
Anh không có uốn nắn thái độ càn rỡ của cô, mà ngược lại, cuối cùng cô không hề khúm núm nữa, dũng cảm ở trước mặt anh biểu lộ tính cách chân thật của mình đến rất vui vẻ.
Bởi vì chứng tỏ hiện tại cô không hề chỉ coi anh là cấp trên thuần túy mà đối đãi nữa, riêng điểm này đáng giá để anh ăn mừng thật to.
"Tốt lắm, đừng giận." Anh giống như người yêu ở bên tai cô thấp giọng, dụ dỗ lấy lòng cô.