Chương 6-1
Một đêm này, dùng đồ ăn ở nhà hàng cao cấp xong, anh lại lái xe đưa cô đến trên Dương Minh nhìn cảnh đêm, uống cà phê nóng thơm nồng... Kết thúc hành trình, khi xe lái sắp đến dưới lầu nhà cô, cuối cùng cô cũng không nhịn được mở miệng hỏi anh."Tổng... Khụ tại sao anh đưa tôi đi đến những nơi kia?"
Hắc Diệu Luân lạnh nhạt, nhìn thẳng về phía cô.
Có người phụ nữ bình thường nào sẽ hỏi như vậy? Phụ nữ bình thường vào lúc này chỉ biết hỏi anh có muốn đi lên uống một ly trà hay không.
"Em cứ nói đi?" Anh không đáp mà hỏi ngược lại, cố ý ném vấn đề khó khăn trả lại cho cô.
"Em không nghĩ ra được." Cô hoang mang lắc đầu một cái, đối với người không có thiên phú siêu cấp về tình yêu như cô, căn bản không biết rõ bây giờ là tình huống gì.
Anh nghe vậy chán nản. Là không nghĩ ra được, hay căn bản lười phải suy nghĩ?
"Đương nhiên là khen thưởng, nếu không em cho rằng đây là gì?" Anh cố ý nói nói mát, căn bản không tin có người phụ nữ sẽ không hiểu hành động theo đuổi của anh rõ ràng như thế.
Nếu như đối với cô không có ý nghĩa, cho rằng anh ăn no không có việc gì làm, nên anh đưa cô đi ăn đồ ăn ngon. Sau đó còn lãng mạn lái xe đi lên núi xem cảnh đêm sao?
Trước đây, anh chỉ cần lái xe trực tiếp đến nơi ở của người phụ nữ hoặc đến khách sạn, giống như loại này tiết mục tốn tâm tư theo đuổi, anh vị này từ trước đến nay không cho là trên đời có chân ái tồn tại Đại thiếu gia chịu làm, đã là phá thiên hoang cử động, đáng hận chính là nàng lại còn hỏi hắn loại vấn đề này?
Người đàn ông sẽ dùng hành động nói rõ tất cả, rốt cuộc cô có hiểu không?
Có lẽ chính miệng anh không có nói với cô rằng "Anh yêu em", nhưng tất cả hành động của anh đã sớm rất rõ ràng. Muốn biết một người đàn ông rốt cuộc có yêu một người phụ nữ không, nghe hắn nói chưa chắc chắn chính xác, nhưng nhìn hắn đối với đoạn tình cảm này có tốn thời gian, dụng tâm tư không, thì sẽ rõ ràng tất cả.
Vậy mà lúc anh thấy mình đã hãm sâu vào vòng xoáy tình cảm, vì cô liên tiếp sử dụng tiết mục theo đuổi, làm cho đến bản mình cũng không nhận ra, mà cô vẫn mơ mơ màng màng, đối với tâm ý của anh không hiểu rõ hết?
Vậy quá khoa trương rồi! Anh muốn cô tự động não để xem xét lại mình.
"Ác... Em cũng cho rằng như thế." Thần Lạc bừng tỉnh hiểu ra gật đầu một cái, cẩn thận giấu đi sự mất mát nhàn nhạt trong tròng mắt.
Cô thầm mắng mình đã sớm biết kết quả là như vậy, tại sao còn phải thất vọng. Nhưng trong lòng cô hiểu, cô phải hỏi, chỉ để cho mình hoàn toàn triệt để chắt đặt suy nghĩ lung tung mà thôi.
Hắc Diệu Luân kinh ngạc nhìn về phía cô, không thể tin được cô lại hùa theo lời của anh nói?
Trong lòng anh vừa tức vừa buồn bực, thật là cô không rõ, hay cố ý giả vờ không hiểu.
"Hôm nay cám ơn anh, buổi tối này cực kỳ vui vẻ, tạm biệt." Thần Lạc cười nhạt một tiếng, trong nụ cười thoải mái cũng có buồn bã mất mác. Xem ra cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Hắc Diệu Luân không thể tin nhìn cô mở cửa xe rồi đóng lại, tiếp theo xoay người rời đi cũng không quay đầu lại, mãi cho đến bóng dáng nhỏ xinh biến mất sau cửa nhà trọ, anh cuối cùng thấy rõ ràng một chuyện.
Người phụ nữ này nếu không phải là thật ngu ngốc, thì căn bản hoàn toàn không coi tâm lòng của anh ra cái gì!
Bực mình khó chịu anh hung hăng nện tay lái, giẫm chân ga xuống, nhanh chóng trở về nhà của anh ở bên ngoài.
Vừa về đến nhà, anh cái gì cũng không làm, lập tức mở tủ rượu ở trên tường vốn là rượu mạnh cao cấp dùng để trang trí ở phòng khách.
Anh bình sinh ghét nhất cảm giác bị thua, ngồi thoải mái trong phòng khách, anh vừa uống rượu, vừa âm thầm thề.
Cổ Thần Lạc, em cứ chờ đấy, đối với em, anh tuyệt đối sẽ bắt được!
Cảm thấy tấn công quá mãnh liệt sẽ dọa sợ Cổ Thần Lạc chạy mất, Hắc Diệu Luân tính thả chậm từng bước, kết quả lại sắp làm cho lòng kiêu ngạo cùng kiên nhẫn của mình tiêu tan hầu như không còn.
Mà chỉ có tình hình giữa anh với cô cũng đã đủ hỏng bét rồi, kết quả cha của anh lại không có báo động trước đã ném thêm một thư ký mới đến cho anh, nguyên nhân là lượng công việc của anh quá lớn, thay vì để cho một vị thư ký điên cuồng làm thêm giờ, không bằng gánh vác công việc, lấy hiệu suất làm việc cùng chất lượng để đảm bảo.
Lần này để cho không có vấn đề gì, anh không thể làm gì khác hơn là nhận thêm một cấp dưới.
"Hoàng Nghi, đi vào đây."
Lúc này, Hắc Diệu Luân nhấn điện thoại nộ, tính làm sao để từ trong miệng thư ký do thám tình hình của Thần Lạc.
Vị trí của hai người phụ nữ ngồi bên cạnh nhau, sau khi nghe âm thanh liếc mắt nhìn nhau một cái, đáy mắt Thần Lạc ảm đạm cùng tự trách khi cấp trên không gọi, mà ánh mắt Hoàng Nghi khôn khéo lại chợt lóe, cô nhìn ra mấy phần đầu mối mang trên mặt mỉm cười, bước chân tự tin đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Tổng giám đốc, xin hỏi có gì dặn dò?" Thái độ cô không kiêu không nịnh nọt, tương đối tự nhiên.
Hắc Diệu Luân nhanh chóng dặn dò cho cô mấy công việc, trong nháy mắt chuyển một cái, "Tình hình Cổ thư ký thế nào rồi?" Anh đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Tổng giám đốc muốn tôi thay ngài mời cô ấy đi vào sao?" Hoàng Nghi cười vô hại nói, giống như vô tâm đầu quăng một viên đạn nho nhỏ để khảo nghiệm.
Con ngươi sắc bén của anh cảnh cáo trừng cô một cái."Không cần làm phiền cô ấy, để cho cô ấy chuyên tâm làm việc."
Cô thư ký mới này với anh cùng một loại người, sẽ có những mánh khóe anh so với ai khác cũng rõ ràng.
"Vâng." Cô ấy không cần chuyên tâm làm việc sao? Thật là sự đãi ngộ khác biệt. Lễ phép mỉm cười một cái, cô phép tắc mở miệng, "Cổ thư ký là một người rất cố gắng trong công việc, công văn giấy tờ đều xử lý rất tốt..."
"Những thứ này tôi biết." Anh phiền não phất tay một cái, ngăn cản cô ta nói tiếp.
"Cho nên tổng giám đốc ngài muốn hỏi chính là..." Cô ta biết rõ còn hỏi.
"Cô ấy gần đây rất đúng giờ tan làm?" Hắc Diệu Luân không cách nào hỏi quanh co lòng vòng nữa, mỗi lần chỉ cần vừa gặp chuyện liên quan đến Thần Lạc, anh sẽ trở nên tương đối thiếu kiên nhẫn
Từ lúc chào đời tới nay anh lần đầu gặp phải.
"Vâng." Hoàng Nghi vẻ mặt kiên định, đáy lòng lại sớm vì quan hệ tổng giám đốc cùng Cổ thư ký ở ngoài cửa chưa ổn định mà cười trộm.
"Hẹn gặp sao?" Anh nhíu mày rậm lại, nghĩ đến thời gian này lúc hết giờ làm cô luôn nhanh chóng chạy đi, nhanh đến để cho anh ngay cả cản người cũng không kịp.
Trước cô vì muốn kiếm tiền làm thêm giờ có thể ngày ngày làm thêm giờ, nhưng gần đây mỗi ngày đều đúng giờ tan làm là có chuyện gì sao? Trực giác nói cho anh biết trong đó nhất định có điều bí ẩn khác.
"Cô ấy đi làm thêm." Hoàng Nghi thẳng thắn nói, hi vọng Thần Lạc ngồi ở bên cạnh mình ngày càng gầy gò lại mệt mỏi, có thể đừng để cho mình quá phải vất vả như thế nữa.
"Làm thêm?" Hắc Diệu Luân ngẩn ra, trái tim đột nhiên lướt qua bất an.
"Thư ký Cổ cần tiền, điều này, tổng giám đốc ngài so với tôi rõ ràng hơn." Cá tính Hoàng Nghi từ trước đến nay đều nói thẳng.
"Cho nên?" Anh đã đại khái có thể đoán được, chỉ muốn có đáp án chính xác.
"Tôi xuất hiện để gánh vác một phần công việc cho thư ký Cổ, cô ấy mặc dù không cần phải tăng ca, nhưng mục đích cần tiền vẫn tồn tại, cho nên buổi tối cô ấy đến quán cà phê làm thêm."
"Cô ấy làm như thế sao?" Anh nắm chặt bút máy đắt tiền trong tay, gân xanh trên tay bởi vì dùng sức mà mơ hồ hiện lên.