Chương 4-3
Hôm nay bạn tốt Á Văn làm lễ kết hôn lớn, mắt thấy thời gian tiệc cưới diễn ra tới gần, nàng cầm thiệp mời ba chân bốn cẳng đi vào phòng tiệc của khách sạn nổi danh, chỉ thấy bên trong tân khách đã tụ tập , mọi người đều từ từ đi về phía trước bục, lúc này hành khúc lễ kết hôn phát ra, các tân khách vui mừng vỗ tay chúc phúc cũng vang lên theo.Thật tốt vừa kịp lúc !
Nàng vẫn thở hổn hển, mở to mắt nhìn chăm chú bạn tốt đang cười đến rực rỡ tiếp nhận chú rể vì cô dâu đeo nhẫn, tất cả sao mà tốt đẹp, cho đến khi phát hiện hai đạo ánh mắt sắc bén nhìn mình chằm chằm, nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vừa lúc chống lại đối phương, lập tước ngã vào một đôi tròng mắt đen thâm thúy khó dò.
Là tổng giám đốc ! Sao hắn cũng tới đây vậy ?
Giờ phút này, ánh mắt hắn tản ra cái nhìn phức tạp, có phòng bị, có xa cách, nghi ngờ, lạnh nhạt cùng với làm nàng thật sâu cảm thấy khốn hoặc….có tha thiết ?
Nàng hơi tò mò cùng hắn nhìn thẳng vào mắt, đọc không ra suy nghĩ của hắn, lại phát giác nhịp tim mình từ từ tăng nhanh, gương mặt nhiệt độ cũng từ từ tăng lên.
Nhưng rất nhanh, ngay sau đó nàng phát hiện bên cạnh hắn kèm theo một vị bạn gái hết sức xinh đẹp động lòng người, nàng vội vàng mở to mắt không dám nhìn nhiều nữa về phía hắn.
Hắc Diệu Luân bởi vì nàng phản ứng thân thể cứng lại, đang muốn đi về phía nàng một giây trước, liền bị một nhóm người quen trước mặt ngăn lại nói chuyện .
Thật ra thì, từ lần trước tự tiện làm thêm giờ bị tổng giám đốc bắt được, gần đây lúc đang đi làm, Thần Lạc thường mơ hồ cảm thấy tổng giám đốc thường xuyên vô tình hay cố ý nhìn nàng chằm chằm, ngay cả khi nàng đưa phần báo cáo vào phòng làm việc hắn, cũng có cảm giác bị hắn nhìn thẳng chằm chằm, cho đến khi nàng đóng lại cửa chính mới thôi cảm thấy.
Nàng từ trước đến giờ chính là loại người thần kinh tương đối thô, còn từng bị em gái mình nói nàng đối với chuyện yêu đương không có thiên phú, chẳng qua hiện nay nàng lại có thể nhạy cảm bắt được cảm giác hắn phóng đến chính mình ánh mắt nóng rực, sau đó len lén tim đập thình thịch…
" Thần Lạc, tự ngươi một mình tới à ? "
Chẳng biết lúc nào, trên bục nghi lễ chứng hôn long trọng đã kết thúc, còn dư lại thời gian không phải cùng tân khách tự động dùng thức ăn ngon tiếp đãi, bạn tốt Á Văn nắm váy cô dâu đi tới bên người nàng, vỗ nhẹ bả vai nàng tán gẫu.
" Ừ. " Thần Lạc mở to đôi mắt , hâm mộ lại thật thà chân thành khen ngợi bạn tốt " Ngươi hôm nay thật sự rất xinh đẹp "
" Cám ơn " Á Văn rộng rãi cười lên. " Ăn cái gì chưa ? Nơi này mỗi món ăn đều có vị rất ngon, ngươi nhất định phải ăn đủ vốn trở về, biết chưa ? "
" Không thành vấn đề ! " Thần Lạc môi thơm đỏ thắm cũng lộ ra ý cười ấm áp " Chồng ngươi đâu ? "
" Bên kia, đang cùng bạn hắn nói chuyện "
Theo tầm mắt Á Văn nhìn lại, Thần Lạc nhìn thấy chú rễ đang cùng tổng giám đốc đại nhân của mình nói chuyện, rồi sau đó là ánh mắt nóng cháy người nào đó còn bất chợt phiêu hướng bọn họ đứng.
Á Văn nhìn qua lại Hắc Diệu Luân cùng bạn tốt ánh mắt nhìn thắng, ý cười thấu hiểu dưới đáy mắt nhộn nhạo lên, nàng hướng chồng mới cưới nháy mắt.
Không ngờ chú ý hiểu sai ý, cho là cô dâu mới đang cùng mình tán tỉnh, khuôn mặt lạnh lùng thoáng chốc ửng đỏ, dùng khẩu hình môi đối với vợ yêu nói một câu " Ta yêu ngươi ".
Trong nháy mắt, cô dâu mới khuôn mặt lập tức bạo hồng, nàng nhẹ liếc mắt ý hiểu được tình yêu chồng biểu đạt, lần nữa sử dụng ánh mắt ý bảo hắn nhìn rõ không khí ái muội của đôi nam nữ trước mắt.
Chú rễ lúc này mới chợt hiểu ra, hướng vợ yêu không để lại dấu vết làm cái thủ thế OK.
" Nghe nói ngươi ác chỉnh Thần Lạc ? " Chú rễ sau khi ra dấu tay, lập tức thi hành nhiệm vụ kiều thê nhắn nhủ, mình đêm tân hôn có thể hay không có thưởng, liền quyết định nhất đinh đem chuyện này làm đẹp.
" Ngươi biết nàng ? " Hắc Diệu Luân nhíu lại chân mày, không thích có nam nhân khác vì nàng ra mặt.
" Nàng là bằng hữu tốt của Á Văn " chú rễ thông minh nhanh chóng phủi sach quan hệ, đồng thời đối với hắn đột nhiên biểu hiện ghen tức thấy giật mình.
" Thì sao ? cho nên ngươi đặc biết chạy đến tìm ta nói chuyện, là vì thay nàng bất bình ? "
Hắc Diệu Luân giễu cợt hừ lạnh, lơ đãng quay đầu liếc nhìn về đại mỹ nhân bên cạnh, đại mỹ nhân thấy hắn cuối cùng cũng chú ý đến mình, lập tức dâng lên một nụ hôn gió.
Chú rễ thấy thế, càng thêm xác định Hắc Diệu Luân sợ rằng đã sớm rơi vào xoáy nước tình yêu mà còn chưa biết, hắn nhẹ nhõm hướng ái thê ném đi một ánh mắt " rất có thu hoạch ", người sau đó lập tức vui vẻ bật cười, mà ở bên cạnh nàng Thần Lạc, là nhìn chằm chằm cô dâu không để ý hình tượng cười to, bộ dáng lộ vẻ đầu óc mơ hồ đáng yêu vẻ mặt.
Chú rễ thật vui mừng vì vợ yêu cười đến vui vẻ như thế, nhưng công lực " giả trang mặt lạnh " thâm hậu nên vẻ mặt hắn không cảm xúc mở miệng, " Không phải, ta chỉ là tới nói cho ngươi biết một chuyện "
" Có chuyện gì ? " Hắc diệu Luân khóe mắt dư quang nhìn thấy tân nương bị một đám người vừa lôi kéo nói cười, sau đó trong giới xã giao nổi tiếng có quan hệ nam nữ hỗn loạn tên Andy quấn lấy Thần Lạc.
Không biết sao lại như vậy, nhìn thấy tình cảnh này, cả người hắn đột nhiên trước nay chưa từng có bốc lên lửa giận.
" Nàng rất đơn giản tinh khiết " chú rễ con ngươi nhìn hắn đè nén lữa giận thần thái, khóe miệng lập tức lộ ra ý cười yếu ớt khó thấy, đáy lòng âm thầm bội phục ánh mắt nàng dâu của hắn đúng là sáng như tuyết khác thường.
" Ngươi làm sao biết ? " Hắc Diệu Luân nở một nụ cười giả dối, " Bọn họ nói với ngươi ? "
Hắn ám chỉ là lão đầu cha hắn và nàng.
" Không thể nào, Thần Lạc tám phần là đem cha ngươi thành cái lão nhân viên nhiều chuyện nào đó, ta dám đánh cuộc, nàng tuyệt đối không biết người cùng nàng nói chuyện là đổng sự trưởng công ty Hắc Thị, nàng là cái loại người đơn thuần không cách nào giấu bị mật hoặc giấu giếm tâm sự đó, cha ngươi rất rõ ràng điểm này. "
Chú rễ dùng lại một lát, sau đó nói tiếp :
" Cha ngươi có ý tưởng gì ta không biết được, nhưng ta dám cam đoan, Thần Lạc nàng cái gì cũng không biết, mà người cái gì cùng không biết lại đột nhiên bị người khác ác chỉnh, thành thật mà nói ta rất đồng tình, Thần Lạc đối với công việc từ trước đến giờ luôn toàn lực ứng phó. "
Điều này còng cần ngươi nói sao ?
Hắc Diệu Luân ở trong lòng hừ lạnh, một mặt nghĩ biết nhiều hơn một chút về nàng, mặt khác lại cực kì khó chịu tại sao chú rễ không chuyên tâm ôm lão bà của hắn là tốt rồi, còn ở đây đối với Thần Lạc quan sát kĩ càng như thế làm gì ?
Chú rễ nhìn hắn tròng mắt đen ão não phức tạp tâm tình, nhịn cười, tiếp tục cung cấp tin tức liên quan đến Thần Lạc,
" Nàng có một em gái ở một thời gian trước vừa ra nước ngoài học, nàng rất thích bảo hộ đứa em này, cũng tuyệt đối sẽ bỏ tiền cho em nàng đi học, vì vậy muốn có phần tiền lương này, nàng đại khái sẽ không chú ý tình trạng thân thể mình mà điên cuồng làm việc…Ta không hy vọng nàng ở chổ của ngươi gặp chuyện không may, nếu không Á Văn có thể là người thứ nhất tìm ngươi tình sổ đâu. "
" Vậy sao ? nữ nhân quan hệ thật tốt, vậy còn ngươi ? Anh em tốt của ta ? "
Hắc Diệu Luân kéo kéo mội cười xuống, nét mặt thâm sâu khó lường làm người khác không nhìn ra tâm tình của hắn.
" Ta sẽ chạy theo đứng bên phe lão bà của ta rồi, ngươi bảo trọng. " Chú rễ ánh mắt tươi cười tỏ rõ lập trường.
" Trọng sắc khinh bạn, hả ? " Hắn bĩu môi châm chọc nói.
Chú rễ lựa chọn khinh thường, thông minh lựa chọn chỉ cười không nói.
Hắc Diệu Luân nhìn vẻ mặt nhu hòa của bạn tốt một cái. Người này trước kia cũng không phải thế này, luôn là người đứng đắn muốn chết, ai ngờ hiện tại cưới lão bà, giống như nhân tiện cũng đem hạnh phúc cưới luôn vào cửa, luôn cười đến khiến người khác cảm thấy " rất là chói mắt ".
Hắn cười lạnh vỗ vỗ bả vai bạn tốt, ý bảo bên cạnh bạn gái bên cạnh tự mình đi tìm thú vui, hắn định tìm mấy lão đại công ty khác hàn huyên một chút, đem mấy phần hợp đồng làm ăn thu vào tay.
Hắn tuyệt đối không phải là cố ý, nhưng hai chân lại như là tự nhiên có ý thức vòng qua một đường, lại đi về chổ có Thần Lạc đứng, sau đó bởi vì " trùng hợp " bị cuốn vào chuyện của nàng, kết quả là…
Cả đời nữa cũng trốn không thoát.