Dung Ngũ gia vốn chướng mắt Tô Tú Tú, chỉ cảm thấy cô nhóc này tuổi còn quá nhỏ, căn bản không có tác dụng.
Sáng hôm sau, ông ấy còn cố ý dậy sớm, muốn ra ngoài mua bánh quẩy sữa đậu nành làm bữa sáng.
Làm sao lại nghĩ tới được, Tô Tú Tú đã chuẩn bị tốt bữa sáng, nước nóng cũng đã nấu, chỉ chờ người một nhà đứng lên thu dọn rửa mặt.
Dung Ngũ gia âm thầm giật mình, trong lòng lại có thêm vài phần không được tự nhiên.
Lại nhìn, tuy rằng Tô Tú Tú tuổi không lớn, nhưng làm việc lại thật sự lưu loát. Cô nấu cháo, bánh trứng, thức ăn kèm, tuy rằng hơi thanh đạm chút, lại vừa vặn hợp khẩu vị của Ngũ phu nhân. Lại vì chăm sóc Dung Ngũ gia và Mạnh Đình Tùng, cố ý làm một món ăn mặn.
Lúc này mới tới một ngày, Tô Tú Tú tựa như đã nhìn thấu thói quen của hai ông bà.
Dung Ngũ gia thế mới biết, ông ấy xem thường cô nhóc này.
Lúc ăn sáng, Mạnh Đình Tùng và Ngũ phu nhân đều khen Tô Tú Tú làm cơm ngon.
Cô nhóc nhỏ kia không quen được khen, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tựa như còn có hơi thẹn thùng. Những lúc khác, cô hầu như không nói gì, cũng không có nhiều biểu tình trên khuôn mặt.
Dung Ngũ gia thật sự có hơi không hiểu cô, nên giương mắt nhìn sang. Tô Tú Tú rất nhanh đã phát hiện, cũng không né tránh, cứ như vậy thẳng thắn vô tư nghênh đón tầm mắt của ông ấy. Cuối cùng, ngược lại là Dung Ngũ gia lại mở to tầm mắt.
Trong lòng ông ấy thầm nghĩ, Tô Tú Tú này thật đúng là một đứa nhỏ cổ quái, thế mà không sợ ông ấy?
Ông ấy cũng không biết sau này nên ở chung với cô như thế nào.
*
Thời gian ăn sáng cũng không bao lâu, Mạnh Đình Tùng rất nhanh đã ăn xong, anh chào hỏi Dung Ngũ gia, rồi chuẩn bị đi đón xe buýt.
Mà Dung Ngũ gia lấy ra trái cây bánh ngọt đã sớm chuẩn bị, bảo anh cầm về, đưa cho ba mẹ anh ăn.
Mạnh Đình Tùng tiện tay nhận lấy, lại hàn huyên vài câu cùng Dung Ngũ gia rồi chuẩn bị đi.
Tô Tú Tú và Dung Ngũ gia chào hỏi, định đi tiễn anh.
Trên đường đi, Mạnh Đình Tùng mở miệng nói: "Vốn, anh nên ở bên em thêm vài ngày nữa. Nhưng kỳ nghỉ ngắn, anh còn có một số việc. Nhưng em yên tâm, bác trai bác gái tất nhiên sẽ không hà khắc em. Em kiên định hạ quyết tâm ở lại chỗ này làm việc, khẳng định sẽ không để em chịu thiệt. Qua vài ngày nữa, anh còn sẽ trở lại thăm em!”
Tô Tú Tú gật đầu nói: "Những gì anh nói em đều biết, anh Mạnh, anh yên tâm, em có thể chăm sóc bản thân thật tốt.”
Mạnh Đình Tùng nhìn bộ dạng nhu thuận hiểu chuyện của cô, trong lòng không khỏi mềm nhũn. Muốn đưa tay sờ sờ đầu cô, rồi lại cảm thấy không thích hợp, đành phải thôi.
Mặc kệ nói thế nào, anh chỉ hy vọng Tô Tú Tú về sau mỗi một ngày đều có thể thuận lợi, đừng chịu uất ức gì nữa.
Hai người lại nói vài câu, xe buýt đã vào trạm, Mạnh Đình Tùng đành phải xách hành lý lên xe.
Anh đi tới trước cửa sổ xe nhìn xuống, chỉ thấy cô gái nhỏ kia đang thẳng tắp sống lưng đứng ở sân ga, trông mong nhìn anh, tràn ngập không nỡ.
Trong lúc nhất thời, trong lòng anh cũng có thêm vài phần suy nghĩ không rõ ràng. Chỉ tiếc xe khởi động rất nhanh, khoảng cách giữa bọn họ cũng càng lúc càng xa, rất nhanh đã không nhìn thấy nhau nữa.
Tô Tú Tú đành phải cúi đầu trở về. Trong lòng cô hiểu rõ, trong một đoạn thời gian rất dài sau này, cô đều phải một mình đối mặt tất cả.
Cho dù cô muốn ở bên Mạnh Đình Tùng tới thế nào, cũng phải nhẫn nại vài năm chia lìa.
Trong lòng Tô Tú Tú chứa chút bất an, đồng thời lại có thêm vài phần chờ mong không rõ ràng. Dù sao cả đời này, cô cũng sẽ khiến mình sống thật tốt.