Tô Tú Tú nghe xong lời của ông ta, cũng không lên tiếng trả lời nữa, chỉ rụt vai, trốn ở phía sau thím Phì.
Những người khác lại nhao nhao cười nhạo: "Nhìn lão lưu manh không biết xấu hổ này, lại bắt đầu hù dọa người.”
“Chúng ta ở đây đều là nhân chứng, xem Tô Quảng Mậu này còn có thể thế nào?”
Thím Phì kia cũng có vẻ mặt khinh thường liếc mắt nhìn Tô Quảng Mậu một cái, ôm chặt cánh tay, một bước cũng không nhường, nói rõ là muốn che chở Tô Tú Tú đến cùng.
Tô Quảng Mậu lúc này đã tức đến choáng váng đầu, bất chấp những thứ khác, đi vài bước tới trước mặt thím Phì, đưa tay vừa trảo lại đẩy, quăng bà ra ngoài.
Thím Phì* phải nặng 180 cân, Tô Quảng Mậu vứt bà giống như bỏ con gà con. Hơn nữa, thím Phì đứng không vững, đằng đằng lui về phía sau vài bước, ngã ngồi dưới đất, hơn nữa còn trẹo chân. (Thím Phì hóa ra là thím mập thật, mình dịch nhưng thấy xưng hô người-người cũng là cô béo thím béo hơi kì nên mới để thím Phì, xin lỗi mọi người vì sai sót này ạ)
Trong lúc nhất thời, thím Phì kinh hồn chưa định nhìn Tô Quảng Mậu, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, tất nhiên cũng bất chấp bảo vệ Tô Tú Tú.
Trên thực tế, tất cả mọi người ở đây đều bị biến cố bất thình lình này làm cho sợ ngây người. Tô Quảng Mậu luôn trung thực, từ khi nào có thân thủ tốt như vậy?
Lúc này, trong đám người không biết là ai hô một tiếng. “Tô Quảng Mậu, thẹn quá hóa giận, muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao? Tôi từng nghe nói, khi còn bé ông ta theo sư phụ luyện khí công nhiều năm. Cô gái nhỏ kia nếu bị ông ta đánh một cái, không chết cũng sẽ mất đi nửa cái mạng.”
Anh ta vừa nói xong, lập tức có người đồng ý. “Đúng vậy, mọi người sao lại quên? Lúc Tô Quảng Mậu mười ba mười bốn tuổi, đánh nhau với lưu manh trong thôn. Kết quả, lưu manh lại bị ông ta đánh tới tàn phế, còn có một người thiếu chút nữa bị đánh chết. Nếu không phải khi đó ông ta còn nhỏ tuổi, đã sớm bị phạt ngồi nhà lao. Cũng là vì việc này ông ta mới không luyện võ nữa.”
Thôn dân vừa rồi còn đứng ở bên Tô Tú Tú, trăm miệng một lời muốn thảo phạt Tô Quảng Mậu, vừa nói đến việc này, nhất thời đã trở nên khủng hoảng.
Mọi người thấy Tô Quảng Mậu không dễ chọc, đều sợ sau này ông ta sẽ trả thù. Trong lúc nhất thời, không dám xen vào việc này nữa.
Người chung quanh nhao nhao tản ra, bên Tô Tú Tú rất nhanh đã trống không.
Chuyện đã đến nước này, cô hơi cúi đầu híp hai mắt, làm ra bộ dáng sợ hãi.
Kiếp trước, cô không biết bác cả uất ức, lại còn có bản lĩnh tốt bực này?
Cũng may, Tô Tú Tú cũng không phải ăn chay. Trước khi đến, cô cũng đã chuẩn bị một ít. Chỉ là, không đến vạn bất đắc dĩ, cô thật sự không muốn hiển lộ ra phần thủ đoạn này ở trước mặt mọi người.
Bên kia, Tô Quảng Mậu vừa thấy tất cả mọi người làm rùa đen rụt đầu, bộ dáng dám giận lại không dám nói, không nhịn được cười điên cuồng ba tiếng với trời.
Mấy năm nay, ông ta vẫn luôn uất ức chính mình, cho tới hôm nay mới hiện ra bản tính. Tất nhiên muốn làm gì thì làm một phen.
Ông ta lại hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tú Tú, miệng mắng: "Cháu gái tốt của tao, tao lại muốn xem ai còn dám tiến lên giúp mày. Mày nếu thành thật chút, thừa nhận những lời vừa rồi kia đều là giả, bác cả sẽ có thể thả mày rời đi. Mày nếu không thành thật nghe lời, tao sẽ thu thập mày giống như phế vật trước kia vậy. Dù sao, chúng mày không cho tao sống tốt, chúng mày mẹ nó ai cũng đừng nghĩ sống tốt!”
Sau khi người này trở mặt, ngay cả nói chuyện cũng chứa theo vài phần phỉ khí. Có thể thấy được, ngày thường ông ta cũng là một kẻ gian hiểm giả dối. Chỉ tiếc, hiện tại mọi người đã không làm gì được ông ta.
Tô Tú Tú thoáng lui về phía sau hai bước, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi. “Bác cả, lúc trước muốn bán tôi, thật ra vẫn là ông à?””
Tô Quảng Mậu cười lạnh nói: "Thế nào, đến bây giờ mày còn chưa từ bỏ ý định à? Là tao làm thì như thế nào? Tao đã nói tao không làm, chúng mày lại có thể làm gì tao? Đến bây giờ, tao muốn nhìn xem người trong thôn có ai dám nói này nói nọ nữa!"
Tô Quảng Mậu nói xong lời này, thì bắt đầu từng bước ép sát, tựa như muốn giơ tay lên bóp chết Tô Tú Tú.