Thập Niên 80: Đại Sư Huyền Học

Chương 16

Đến lúc này, Tô Quảng Mậu cũng không có biện pháp giải thích, chỉ mở miệng nói:

“Tú Tú, cháu đừng nóng giận, nghe bác cả từ từ giải thích với cháu. Mọi chuyện thật sự không giống như cháu nghĩ. Tuy bác dâu cả nhất thời hồ đồ, động tâm lệch lạc, nhưng bác cả vẫn nhớ ân tình này của cháu. Hơn nữa, bác cũng dặn dò chị họ cháu, chờ tương lai con bé có tiền đồ, nhất định sẽ chăm sóc cháu. Đến lúc đó, cũng đón cháu về Hongkong hưởng phúc.”

Lúc Tô Quảng Mậu nói lời này vẻ mặt thành khẩn, hơn nữa nước mắt nước mũi trên mặt ông ta, làm trong lúc nhất thời mặt ông ta vừa buồn cười vừa ghê tởm.

Đáng tiếc, lời của ông ta một chữ Tô Tú Tú cũng không tin.

Cô nhướng mày nói: "Cháu cũng không có phúc phận lớn như vậy. Bác cả, chuyện trong nhà chúng ta, luôn là việc nhỏ đều nghe theo bác dâu cả, chuyện lớn đều là bác quyết định. Bác dâu cả tuy rằng ầm ĩ, nhưng cũng sẽ nghe theo an bài của bác. Cháu cũng chỉ muốn hỏi ngài một câu, chuyện bán cháu đi này, có phải cũng là bác đánh nhịp định ra hay không?"

Tô Tú Tú bất thình lình nói như vậy, làm tất cả mọi người bị dọa nhảy dựng lên.

Mặc cho ai cũng không nghĩ tới, Tô Quảng Mậu nhìn qua trung thực, bị vợ chèn ép không ngóc đầu lên được, lại là người ở nhà có quyền lớn kia?

Nói như vậy, mấy năm nay, Mã Đại Cước ở bên ngoài giả ngây giả dại, phạm hồn làm ác. Tô Quảng Mậu làm chồng, vẫn luôn ở sau lưng giúp bà ta mưu tính?

Trách không được, Mã Đại Cước từ trước đến nay không hề sợ hãi, chưa bao giờ sợ người khác đánh vào nhà bà ta?

Trách không được, Tô Quảng Mậu sống chết đều phải cứu vợ ông ta ra?

Thì ra, ông ta không phải sợ vợ, ông ta thật sự yêu vợ mình. Hai người vốn là mùi hôi hợp nhau, luôn cấu kết với nhau làm việc xấu.

Mọi người nhớ tới, chịu thiệt thòi ở trên tay Mã Đại Cước mấy năm nay. Từng chuyện, từng chuyện, không phải đều là nhà Tô Quảng Mậu chiếm lời lớn sao?

Bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, càng nghĩ càng cảm thấy Tô Quảng Mậu người này âm hiểm, chuyên môn thích hát tuồng, giả bộ chịu uất ức ở trước mặt người khác.

Nhiều chuyện như vậy, các thôn dân không biết nói bao nhiêu lần, nhưng vẫn luôn đồng tình với Tô Quảng Mậu, đều nói ông ta cũng đáng thương, cưới một bà vợ hỗn đản rách da như vậy. Bây giờ mới biết, bọn họ đều bị Tô Quảng Mậu lừa gạt.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tất cả thôn dân đều phẫn nộ.

Mạnh Đình Tùng tới cũng đúng lúc, vừa vặn nghe thấy Tô Tú Tú nói chuyện với Tô Quảng Mậu.

Vốn anh chỉ biết là, có cha dượng, sẽ có mẹ kế. Đến bây giờ mới biết, có bác cả nhẫn tâm, mới có bác dâu ác độc.

Nghĩ đến mấy năm nay, Tô Tú Tú ở nhà Tô Quảng Mậu chịu hết uất ức, anh lại càng đau lòng cô gái nhỏ không lớn này. Đồng thời, cũng thầm hạ quyết tâm, cho dù Tô Quảng Mậu gian xảo, anh cũng phải bảo vệ Tô Tú Tú. Việc này anh chắc chắn sẽ quản.

Tô Quảng Mậu lại không nghĩ tới, Tô Tú Tú không chỉ không bị ông ta lừa gạt, ngược lại tại chỗ vạch trần gốc gác của ông ta. Trong lúc nhất thời, cho dù cả người ông ta mọc đầy miệng cũng khó có thể nói rõ ràng.

Ông ta dứt khoát nhíu mày phản bác nói: "Tú Tú, nói như thế nào bác cũng là bác ruột cháu, cháu sao có thể nghĩ bác như vậy chứ?"

Nói xong, người đàn ông này lại uất ức dùng sức đấm ngực, giống như bị oan khuất.

Tô Tú Tú đứng sau lưng thím Phì, lạnh lùng nhìn ông ta diễn trò, bất thình lình lại nói một câu.

“Bác cả, bác ngàn vạn lần đừng khóc. Bác vừa khóc, trong lòng cháu đã thấy sợ, lần trước bác khóc với cháu xong, cháu đã bị bán đi.”