Tô Quảng Mậu là một nông dân bề ngoài trung thực, nói mấy câu, chẳng những tẩy trắng vợ ông ta, lại ám chỉ Tô Tú Tú vong ân phụ nghĩa.
Tô Tú Tú nghe xong lời này, giận quá hóa cười, mở miệng hỏi: "Cháu lại muốn hỏi một câu, mấy năm nay, mấy người bác cả tân tân khổ sở nuôi sống cháu thế nào?"
Bác cả Tô không nghĩ tới cô thế mà có can đảm chống đối ông ta ở trước mặt người ngoài. Nhất thời kéo mặt xuống, chửi ầm lên: "Tô Tú Tú, mày tuổi còn nhỏ, làm người thì không thể không có lương tâm như vậy. Nếu như chúng ta không thu lưu mày, mày một mình làm sao sống được?"
Lúc này, người trong thôn đều chạy tới xem náo nhiệt. Người càng tụ càng nhiều, ngay cả một ít ông bà lão có danh vọng cũng tới gần.
Bác cả Tô thầm nghĩ trong lòng, nếu như không xử lí chuyện này. Tương lai cho dù có thể cứu được vợ của ông ta, cũng sẽ có người ăn no rửng mỡ lại đi tố cáo. Chẳng bằng nhân cơ hội này bêu xấu Tô Tú Tú, thuận tiện giúp vợ ông ta tẩy trắng.
Trong lúc nhất thời, khí thế của ông ta rất thịnh, làm ra bộ dáng trưởng bối muốn dạy dỗ vãn bối.
Tô Tú Tú không sợ ông ta, miệng nói ra:
"Hai năm trước, mẹ tôi bất ngờ qua đời, bác cả nói muốn chăm sóc tôi. Đến nhà chúng tôi, lấy sổ tiết kiệm và tất cả đồ đạc của mẹ tôi đi. Khi đó, tôi đang học trung học cơ sở rất tốt, thi cử cho tới bây giờ đều đứng đầu. Nhưng bác dâu cả không nói tai phải tôi tàn tật, cho dù đọc sách, tương lai cũng không có tác dụng lớn. Tìm một công xưởng, sai tôi qua làm việc. Mấy tháng đầu, tôi tự sinh tự diệt, tiền lương là năm đồng. Sau đó tay nghề thuần thục, tăng lên tới mười đồng mỗi tháng. Tuy rằng tiền không nhiều lắm, nhưng làm sao cũng đủ cho tôi ăn dùng bình thường chứ? Tôi giao toàn bộ tiền cho bác gái, trên người một xu cũng không để lại. Các người đối xử với tôi thật đúng là tốt. Cả nhà các người ăn sủi cảo, lại cho tôi gặm bánh ngô. Tôi ăn khoai lang thêm một củ, cũng bị bác dâu cả mắng chửi một trận. Những thứ này tôi đều nhẫn, nhớ tới ông là bác cả của tôi, là thân nhân của tôu. Tôi luôn tôn trọng và yêu quý các người. Nhưng các người sao lại nhẫn tâm như vậy, thế mà ngoan đọc bán tôi cho bọn buôn người!”
Vốn, nói đến hai năm qua chịu khổ gì, Tô Tú Tú cũng xem như bình tĩnh. Nhưng vừa nói đến chuyện bọn buôn người, vành mắt cô đỏ lên, cố nén nước mắt, hung hăng trừng bác cả.
Mọi người vừa nhìn, không khỏi bắt đầu đồng tình với Tô Tú Tú, nhao nhao mắng cả nhà Tô Quảng Mậu quả thực quá bắt nạt người.
Tô Quảng Mậu không nghĩ tới, bị bán đi một hồi, con nhóc này đột nhiên trở nên biết ăn nói. Ông ta đành phải khổ sở giải thích:
“Tú Tú, bác gái cháu cũng là bị lừa. Người phụ nữ họ Mã kia nói ở Quảng Châu có một xưởng may đang vội vã tuyển người, vừa vặn cháu cũng xem như là thợ may. Bác gái cháu nghĩ đây là một cơ hội tốt nên mới cho con đi theo.”
Tô Tú Tú hít hít mũi, cười lạnh nói với bác cả:
“Bác gái cũng nói với tôi như vậy. Nhưng tên buôn người họ Mã kia lại nói, là bác gái chủ động tìm tới, bảo cô ta bán tôi vào khe núi, hơn nữa càng xa càng tốt. Chỉ cần không cho tôi tìm về nhà là được. Các chị gái bị lừa bán cùng tôi cũng có nghe được. Họ đều là nhân chứng. Bằng không đồn công an cũng sẽ không bắt bác gái lại.”
Vẻ mặt Tô Quảng Mậu phẫn nộ phản bác: "Tên buôn người này quá thất đức, sao cô ta có thể bịa đặt gạt người chứ? Rõ ràng là cô ta lừa được bác gái cháu.”
Tô Tú Tú lại nhướng mày nói: "Thật trùng hợp, tên buôn người kia cũng có họ Mã, là chị em họ xa với bác dâu cả. Sau khi cô ta bị bắt, vừa vặn từ tìm ra thư của bác dâu cả trên người cô ta. Thư tuy rằng tôi chưa xem, nhưng đó cũng coi như là chứng cứ.”