Mạnh Đình Tùng đành phải khuyên cô. “Những người đó không tính là thân nhân của em. Thân nhân chân chính tất nhiên sẽ đối xử tử tế với em.”
Tô Tú Tú hừ nhẹ một tiếng, lại mở miệng nói: "Anh Mạnh, anh nói, bác dâu của em làm như vậy, xem như phạm pháp đúng không?"
“Đúng vậy, bà ta phạm tội lừa bán phụ nữ và trẻ em. Bọn buôn người đã khai báo, bác gái em đương nhiên cũng khó thoát khỏi lưới pháp luật." Mạnh Đình Tùng mạnh mẽ nói.
Tô Tú Tú lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi. “Nói như vậy, bác gái đáng bị bắt vào tù, tiếp nhận cải tạo. Anh Mạnh, em nói như vậy không sai chứ?”
“Đây là đương nhiên, người phạm pháp đều phải ngồi tù." Mạnh Đình Tùng lại gật đầu nói.
Tô Tú Tú cắn môi, một lát sau mới lên tiếng:
“Vậy anh Mạnh, anh theo em về nhà lấy đồ đi. Em không ở nổi nhà đó nữa. Chờ bác gái bị bắt, bác cả và bà nội em khẳng định càng không chứa nổi em. Đến lúc đó, không chừng sẽ ép em làm ra chuyện gì đâu. Em vốn không muốn trở về, nhưng mẹ em còn có một ít di vật để ở nơi đó. Em cuối cùng cũng phải về lấy lại, cầm theo bên người mới được. Về phần gia đình bác cả kia, bọn họ nếu muốn bán em, về sau, em sẽ không nhận bọn họ nữa. Em nghĩ trời đất bao la, tóm lại sẽ có một chỗ dung thân cho Tô Tú Tú em.”
Mặt Tô Tú Tú không chỉ non nớt, thanh âm cũng nhỏ giọng nhỏ nhẹ. Chỉ là suy nghĩ của cô cũng rất rõ ràng, nói chuyện đạo lý rõ ràng. Suy nghĩ rất nhiều, cũng chu đáo, so với đứa nhỏ bình thường ở độ tuổi này thì trưởng thành hơn không ít.
Trong mắt Mạnh Đình Tùng, đây cũng là do bị hiện thực bức ra.
Tô Tú Tú lần này gặp đại nạn, chịu không ít đau khổ, lúc này mới nản lòng thoái chí, dự định hoàn toàn cắt đứt quan hệ với một nhà bác cả lòng dạ hiểm độc. Cách làm này vốn cũng không có gì đáng trách.
Mạnh Đình Tùng lại có hơi đau lòng, vì thế vội vàng mở miệng nói:
"Em gái, em yên tâm, anh tất nhiên sẽ cùng em về nhà. Cho dù đến trước mặt bác cả bà nội của em, anh cũng sẽ giúp em đòi lại công đạo. Chỉ là chuyện sau này, chúng ta còn phải từ từ thương lượng. Em ở tuổi này còn quá nhỏ, cho dù muốn đi lang bạt cũng quá sớm. Anh lại nghĩ ra một biện pháp. Không bằng em theo anh về nhà. Nhà anh ở Xương Bình, cha mẹ anh đều là người bổn phận. Anh muốn nhận em làm em gái. Trước tiên em ở nhà anh hai năm, hoàn thành việc học trung học cơ sở. Đến lúc đó, em muốn tìm việc làm, anh sẽ giúp em nghĩ biện pháp là được. Về phần học phí sinh hoạt phí của em, anh trả trước. Sau này em kiếm tiền, trả lại anh là được.”
Mạnh Đình Tùng hoàn toàn là vì cố kỵ lòng tự trọng của Tô Tú Tú mới nói như vậy.
Chỉ là Tô Tú Tú nghe xong lời này, vẫn cảm thấy rất giật mình.
Kiếp trước, Mạnh Đình Tùng chưa từng nói tới dự định nhận cô làm em gái.
Cũng đúng, khi đó, cô tuổi còn quá nhỏ, lại bị kinh hách. Dọc theo đường đi, không trao đổi nhiều với Mạnh Đình Tùng.
Sau khi trọng sinh trở về, Tô Tú Tú tuy rằng cũng ở trong trạng thái không tốt, cũng đều khắp nơi phòng bị với những người khác. Thế nhưng, duy chỉ với Mạnh Đình Tùng là tri kỷ đời trước lại vô cùng tín nhiệm.
Hơn nữa, cô vốn có oán khí rất sâu. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tô Tú Tú đã nói cảnh ngộ của mình cho Mạnh Đình Tùng nghe.
Trong lòng Mạnh Đình Tùng có một loại hiệp nghĩa. Anh biết Tô Tú Tú có tình cảnh gian nan như thế, tất nhiên sẽ tính toán cho cô nhiều hơn.
Bởi vậy, khi anh nói muốn nhận Tô Tú Tú làm em gái, cũng không quá đáng.
Nhưng mà, Tô Tú Tú không trực tiếp đồng ý. Chỉ nói, cô còn phải suy nghĩ thật kỹ.
Khó được sống lại một đời, cô không có ý định lại làm thần côn. Nếu như có thể một lần nữa kết duyên với Mạnh Đình Tùng. Đời này, cô không muốn làm em gái, cũng không muốn lại làm bạn tốt tri kỷ, chỉ muốn làm vợ của anh. Sinh con cho anh, cùng ở bên anh cả đời.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô đại sư: Tôi thầm mến anh Mạnh, đời trước gặp nhau quá muộn, đời này, thầm nghĩ trường tồn ở bên anh ấy.
Mạnh Tiểu Binh: Đời này, gặp cô ấy quá sớm, tôi chỉ xem cô ấy là em gái! Đợi đến khi cô ấy trưởng thành, chuyện này ai nói chuẩn đây?