"Cha cậu đúng là sẽ không thấy chết mà không cứu. Nhưng ông ấy lúc trước căn bản không đồng ý cho cậu đi lính, một lòng bồi dưỡng cậu kế thừa tay nghề trong nhà. Là chính cậu không cam lòng, lén lút báo danh. Sau khi cậu nhập ngũ, cha cậu tức giận muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với cậu. Hai năm trước cũng không chịu phản ứng gì với cậu. Hiện tại, vất vả lắm mới hòa hoãn được. Cậu chẳng những không xuất ngũ, lại còn dẫn theo một cô nhóc trở về. Cha cậu còn không tức chết?”
Mạnh Đình Tùng cắn răng nói: "Giờ cũng không quản được nhiều như vậy. Vừa lúc tôi sẽ về thăm người thân, đến lúc đó dù quỳ gối trước ba tôi, bị đánh một trận cũng phải dàn xếp ổn thỏa cho cô gái nhỏ này. Mạng của cô thật sự quá khổ.”
Cứ như vậy, Mạnh Đình Tùng dẫn theo Tô Tú Tú ngồi lên xe lửa tới Bắc Kinh.
Cũng không biết là nguyên nhân bị chuốc thuốc, hay là như thế nào, cũng đã nhiều ngày, Tô Tú Tú còn luôn ngủ không tỉnh.
Khi người khác đến tìm cô, cô còn cố gắng giữ vững tinh thần để đáp lại. Vừa đến bên cạnh Mạnh Đình Tùng, cô sẽ rất nhanh trầm tĩnh lại. Hai mắt híp lại, ngủ thϊếp đi.
Mạnh Đình Tùng nhìn bóng xanh bên mắt Tô Tú Tú, thật sự không nhịn được có hơi lo lắng. Cô nhóc này sẽ không bị chuốc thuốc hỏng người đấy chứ?
Anh nghĩ, chờ xuống xe lửa, đưa Tô Tú Tú tìm bệnh viện trước, kiểm tra một phen.
Chỉ là, anh làm sao nghĩ được, thiếu nữ đáng thương lâm vào ngủ say trước mắt này, tuy rằng cũng là Tô Tú Tú, nhưng hồn lại đã thay đổi.
Không còn là cô bé mồ côi Tô Tú Tú vừa tròn mười lăm tuổi, mặc cho người ta bắt nạt. Mà là đại sư huyền học Tô Tú Tú 45 tuổi, được người ta thờ phụng, chỉ điểm sai lầm cho người.
Tô đại sư cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hôm trước, cô vừa chuyển đến biệt thự mới. Mạnh Đình Tùng cố ý tới ăn mừng nhà mới của cô, còn tự tay làm một bàn đồ ăn ngon.
Hai người ngồi ở trong vườn, vừa nhìn hoa hoa cỏ cỏ, vừa ăn mỹ vị món ngon, thưởng thức rượu ngon hương thuần, rất thảnh thơi.
Ai ngờ, vừa tỉnh dậy, cô đã co lại thành 15 tuổi. Hơn nữa, đúng vào một đoạn thời gian hắc ám nhất trong cuộc đời kia, cô bị lừa bán, còn bị người phụ nữ buôn người kia nhẫn tâm rót một bụng thuốc mê hồn.
Cũng may, Tô đại sư có vài phần thủ đoạn không tầm thường, luôn có thể duy trì ba phần thanh tỉnh, lại cố ý giả bộ ngủ.
Lúc này mới có cơ hội tìm thấy Mạnh Đình Tùng, lại được anh cứu tiếp.
*
Mấy ngày nay, Tô Tú Tú vẫn mất hồn mất vía, có hơi hỗn loạn.
Kiếp trước, vô số chuyện trải qua hơn mười năm, không ngừng chiếu lại trong đầu cô, chua ngọt đắng cay, lại một lần nữa lĩnh hội lại.
Trong lòng Tô Tú Tú vẫn có oán, có hận, không cam lòng. Cuối cùng không có cách nào hoàn toàn buông xuống.
Cũng may hiện tại, một lần nữa bắt đầu tất cả, cô lại có được cơ hội lựa chọn nhân sinh lần thứ hai.
Kiếp trước, sau khi Tô Tú Tú được cứu, cũng được Mạnh Đình Tùng hộ tống về nhà.
Sau khi về đến nhà, bác cả không để ý thể diện, đau khổ cầu xin cô, buông tha bác dâu cô một phen. Bà nội cũng ở một bên khuyên cô, cho bác gái một cơ hội.
Khi đó tuổi Tô Tú Tú còn nhỏ, cũng chưa từng trải qua chuyện gì. Hơn nữa, cô không muốn xa rời thân nhân huyết mạch tương liên. Bên tai mềm nhũn, nên tin lời bọn họ.
Sau đó, cô thật sự nói với cảnh sát phá án, không phải bác gái bán cô. Mà là, cô bị người phụ nữ họ Mã kia bắt cóc.
Bác gái cuối cùng cũng thoát được một hồi tai ương lao ngục. Người một nhà ngoài miệng thiên ân vạn tạ, nói rất nhiều lời dễ nghe. Về sau, thái độ đối với Tô Tú Tú cũng khá hơn không ít.
Tô Tú Tú chính là một đứa nhỏ ngốc, người khác có vài phần mặt tốt với cô, cô sẽ vui vẻ cả ngày.
Mặc dù Mạnh Đình Tùng cảm thấy việc này không ổn, thấy cô vui vẻ như vậy, cũng không tiện khuyên nhủ gì nữa.
Vốn thời gian của anh có hạn. Cuối cùng, đành phải để lại một địa chỉ, bảo Tô Tú Tú có việc thì đến nhà anh tìm người hỗ trợ, rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi Mạnh Đình Tùng đi, bác gái vẫn lo lắng, sợ Tô Tú Tú đổi ý, lại đi tố cáo bà ta. Đương nhiên đối xử với cô ân cần hơn không ít.
Tô Tú Tú cũng trở lại xưởng may, tiếp tục làm công kiếm tiền.
Người một nhà chậm rãi khôi phục bình tĩnh, cuộc sống trôi qua không mặn không nhạt.