Theo một tiếng còi, một chiếc xe lửa vỏ xanh bốc lên khói trắng cuồn cuộn, chạy như bay trên bình nguyên trống trải mà rộng lớn. Bánh xe và đường ray không ngừng đυ.ng nhau, phát ra tiếng "loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng".
Trẻ con lần đầu tiên ngồi xe lửa, luôn từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, cách một đoạn thời gian sẽ khóc rống không ngừng, giống như có quái thú muốn tới ngậm nó. Mẹ của nó chỉ có thể không ngừng an ủi.
Ngoài ra, trong xe còn có các loại tiếng địa phương, các loại tiếng vang, thật sự vô cùng ồn ào.
Hết lần này tới lần khác, có một cô bé mặc áo khoác quân đội, từ lúc lên xe đã luôn ngủ. Dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những thứ xung quanh.
Cô gái nhỏ nhìn qua, cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi. Khuôn mặt nho nhỏ, núp trong áo khoác quân đội cỡ nhỏ, giống như được bọc trong một chiếc chăn bông màu xanh lá cây.
Nhìn kỹ, thật ra cô rất xinh đẹp, mặt mày thanh tú, làn da cũng trắng nõn mịn màng. Nếu qua vài năm nữa, cô lại nở ra chút, nhất định sẽ là một cô gái xinh đẹp.
Đáng tiếc, lúc này cô gái cũng không biết gặp phải tội gì. Bị đánh đến khung mắt phải có màu xanh, quai hàm cũng sưng lên, làn da trắng nõn bị cạo rách da, khóe miệng cũng rách.
Thật ra cô cũng không phải không ngại ồn ào, chỉ là thật sự quá mệt mỏi, lúc này mới vừa lên xe đã ngủ thϊếp đi.
Người đi qua lối đi nhỏ, vừa nhìn thấy mặt cô cũng không nhịn được lắc đầu thở dài. Trong lòng tự nhủ, một cô gái nhỏ không lớn như vậy, rốt cuộc là vì duyên cớ gì, bị đánh thảm như vậy? Nhìn thật sự rất đáng thương.
Không nhịn được nhìn về phía đối diện cô, là một quân nhân trẻ tuổi tư thế ngồi đoan chính, rất có khí khái.
Anh vừa vặn mặc áo khoác quân xanh cùng kiểu dáng với cô gái nhỏ, thân thể to lớn, tướng mạo anh tuấn, một đôi mắt sáng ngời trong suốt, giữa hai lông mày còn có chính khí hạo nhiên.
Tuy rằng anh ấy nhìn cũng trẻ tuổi, bộ dáng mới hơn 20 tuổi, nhưng tính tình vừa trầm ổn lại thong dong. Chỉ là mỗi khi nhìn về phía cô gái, trong ánh mắt của anh đều hiện lên chút thương tiếc.
Thanh niên đoan chính như vậy tất nhiên không có khả năng hạ độc thủ nặng nề với cô gái nhỏ kia. Nếu nói tiếp, người này lại giống như là anh hùng cứu người mới đúng.
Sự thật cũng đúng là như thế.
Người quân nhân trẻ tuổi này tên là Mạnh Đình Tùng, ba ngày trước, anh đang cùng mấy chiến hữu vào Bắc Kinh.
Ai lại nghĩ khi tới nhà ga, cô gái nhỏ mặt mũi bầm dập này mãnh liệt vọt từ trong đám người ra, gắt gao nắm lấy tay Mạnh Đình Tùng không buông. Trong miệng còn đau khổ cầu khẩn nói, cô là người tàn tật, bị bọn buôn người lừa gạt. Cầu xin các chú giải phóng quân cứu cô!
Mạnh Đình Tùng ngây dại, anh cúi đầu nhìn, thấy được một đôi mắt trong suốt. Trong ánh mắt của cô tràn ngập tín nhiệm và ỷ lại. Thật sự giống như cô đã sớm biết anh.
Mạnh Đình Tùng lúc ấy đã bị loại ánh mắt này làm cho chấn động, dừng lại chút, mới vỗ cánh tay của cô, miệng nói: "Cháu yên tâm, chú nhất định sẽ cứu cháu!"
Nghe nói như thế, cô gái nhỏ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt mờ mịt, hôn mê bất tỉnh. Cô có thể chạy tới cầu cứu, hoàn toàn dựa vào sức lực cuối cùng, đến lúc này, khí lực cuối cùng cũng đã dùng hết.
Mạnh Đình Tùng và chiến hữu đương nhiên không thể ngồi yên không để ý tới. Ra tay bắt được toàn bộ đám buôn người kia. Liên tiếp lại cứu ra mấy người phụ nữ bị bắt cóc.
Những người khác lại đều dễ làm, trực tiếp giao cho đồn công an địa phương xử lý là xong. Duy chỉ có cô gái nhỏ này, tuổi còn nhỏ, lại bị chuốc thuốc, mê man một ngày, đến ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, cô có thể vì bị dọa sợ quá mức hay là thế nào, mơ hồ không chịu để ý đến người khác.
Hỏi cô câu gì, cũng không chịu mở miệng. Nhưng lại có ánh nhìn khác với ân nhân cứu mạng Mạnh Đình Tùng.
Cuối cùng, vẫn là những người phụ nữ bị bắt cóc kia nói, tai phải cô gái nhỏ này bị điếc, hình như không nghe rõ người khác nói chuyện. Trừ phi lớn tiếng nói chuyện về phía lỗ tai phải của cô, nếu không cô cũng sẽ không để ý tới những kẻ buôn người kia.
Thảm hại hơn chính là, cô gái nhỏ này không phải bị bắt cóc, mà bị chính người nhà cô bán đứng.
Bọn buôn người ngay từ đầu còn ghét bỏ cô tuổi còn nhỏ, lại tàn tật, không chịu nhận cô. Nhưng trưởng bối trong nhà cô lại nói, chỉ cần bán đi là được, giá tiền bao nhiêu thì không cần biết.
Còn nói, cha mẹ cô đều là người bình thường, chỉ con nhóc này xui xẻo, khi còn bé phát sốt đốt hỏng tai phải. Cô tuy rằng nhìn có vẻ nhỏ, năm nay đã tròn mười lăm tuổi, nhất định có thể hạ sinh đứa bé bình thường.
Dù sao bọn buôn người cũng đã mua cô.