Vai Ác Này Đáng Yêu Quá

Chương 1: Bé ngốc và Long Ngạo Thiên bản trung niên (1)

‘Tiếp nhận lời ủy thác: Tên ngốc và Long Ngạo Thiên phiên bản trung niên, đang tiếp thu kịch bản!’



Trong đầu văng vẳng tiếng nhắc nhở của hệ thống, Ân Minh Lộc chậm rãi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ngồi trong một chiếc xe tải bụi bặm, trên tay cầm một chai nước khoáng. Trước mặt cậu là hai người đàn ông đeo kính, một người đang tập trung lái xe, người còn lại cầm máy ảnh, mà ống kính của máy ảnh đang hướng về phía cậu, gần như kề sát vào mặt cậu.

Ngoài cửa kính là phong cảnh núi non vùn vụt chạy lùi, trên thân xe tải là tên tổ chương trình và nhà tài trợ, cộng thêm sự có mặt của máy quay, Ân Minh Lộc lập tức đoán ra có lẽ nguyên chủ đang tham gia một chương trình gì đó.

Nhưng cậu không biết nguyên chủ tự nguyện tham gia hay là bị ép tham gia. Thế là, trong tình huống chưa tiếp nhận nội dung kịch bản, Ân Minh Lộc cúi đầu, chọn cách án binh bất động.

Bên cạnh cậu còn có hai người, thái độ của hai người này khác với những người khác. Trong đó có một người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ sườn xám màu xanh, mái tóc búi cao để lộ cần cổ trắng sáng non mềm, hai hàng mi cong vυ't và hốc mắt vẫn còn ươn ướt tôn lên vẻ mềm mại đáng yêu như hoa bách hợp khiến người ta trong nhất thời không đoán ra số tuổi thật của người phụ nữ.

Chỉ có thể nhìn thấy người phụ nữ rất đẹp, là kiểu đẹp mà năm tháng cũng không nhịn được nâng niu thiên vị.

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, hai tay quyến luyến quấn lấy cậu. Thấy dáng vẻ ngơ ngác không có phản ứng của cậu, nước mắt không kìm được ào ào rơi xuống, giọt lệ rơi trên làn váy màu xanh, từ từ loang ra.

Nhìn thấy giọt nước mắt kia, cảm xúc còn sót lại trong cơ thể của nguyên chủ đả động đến Ân Minh Lộc, trong lòng cậu cũng nảy sinh cảm xúc đau lòng cho bà ấy.

Người đàn ông trung niên đẹp trai cao lớn ở bên cạnh yêu thương ôm người phụ nữ vào ngực, nhẹ nhàng lau nước mắt của đối phương, liên tục dịu dàng an ủi bên tai người kia. Bầu không khí mập mờ của đôi nam nữ ấy làm cho Ân Minh Lộc tự dưng cảm thấy không gian bên trong chiếc xe tải này chật chội hơn nhiều.

Giống như cậu là kẻ dư thừa vậy.

Cậu lặng lẽ nép vào góc xe bên cạnh cửa sổ, cơ thể nguyên chủ không thích người đàn ông đó, thậm chí còn có vài phần sợ hãi.

Hình như người đàn ông đã nhận ra hành động của mình quá rõ ràng, ông ta rụt tay về, cuộn thành nắm đấm để bên khóe miệng ho khan mấy tiếng, sau đó quay sang nói với nhân viên công tác bên trong xe: “Hai tháng này mong các cậu chăm sóc cho con trai tôi.”

Tiếp đó quay đầu, dịu dàng nói với Ân Minh Lộc: “Minh Lộc, mấy tháng sống trong núi này nhớ phải nghe lời, đừng có quậy phá nữa. Mẹ cháu thương cháu, không nỡ rời xa cháu nhưng chú cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi. Cháu cũng đã đến lúc phải học cách trưởng thành rồi. Sau khi rời xa mẹ, cháu phải biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”

Sau một hồi luyên thuyên đủ thứ, thấy đứa trẻ trước mặt mình vẫn đang cúi đầu không nói gì, người đàn ông không nhận được phản hồi dường như đã quen với việc này. Ông ta không hề nổi giận, ngược lại còn rất phong độ mỉm cười giống như một vị trưởng bối từ ái, bàn tay dày rộng vỗ nhẹ lên bờ vai mảnh mai của thiếu niên.

Xúc cảm ấm áp truyền đến nhưng điều khiến người khác khó chịu là Ân Minh Lộc có cảm giác cái bàn tay an ủi ấy lén lút vuốt ve cậu vài cái. Tựa như người đàn ông xuyên qua lớp vải mềm mại, sờ mó bờ vai gầy yếu của thiếu niên, những đầu ngón tay chai sạn ấy thậm chí còn lưu luyến vờn qua xương quai xanh của cậu mấy lần.

Ân Minh Lộc hơi nhíu mày, im lặng né tránh. Ngoài mặt thì giả vờ như không có gì, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò.

Cậu nhìn tay của nguyên chủ, dù là khớp xương hay kích cỡ lòng bàn tay đều kém xa người đàn ông kia. Đây là đôi bàn tay được nuông chiều từ bé, không một vết chai, không dính chút khói lửa nhân gian nào, ngay cả đầu móng tay cũng mượt mà bóng loáng.

Đây là đôi tay của một đứa trẻ, thậm chí còn có chút non nớt.

Nếu cậu không đoán sai tuổi xương thì chủ nhân của đôi tay này chỉ mới là một thiếu niên mười hai tuổi, cơ thể vẫn chưa phát triển hoàn toàn. Hành động sàm sỡ ban nãy của người đàn ông rất đáng nghi, thêm việc có vẻ như mối quan hệ giữa ông ta và mẹ của cơ thể này quá mức thân mật.

Sau khi có đề phòng, trong hành trình tiếp theo, Ân Minh Lộc không cho đối phương có cơ hội lợi dụng mình, sắm vai một đứa trẻ nhút nhát không nói lời nào.