Bà chủ nhà là một người thẳng thắn, thấy cô đã đồng ý, thì lập tức đưa chìa khóa cho cô, cũng làm cho cô trong lòng nhẹ nhõm hơn, “Tiểu Chu là người khá tốt, con yên tâm ở, bảo đảm không có vấn đề gì về an toàn đâu.”
Lâm Tuế Tuế được bà chủ nhà cho biết, bạn cùng phòng mới của cô tên là Chu Trì Dã. Tên rất dễ nghe, nghe giống như là tên của một đại soái ca, là kiểu người mà có chiều cao ít nhất cũng phải 1m8.
Cô cảm thấy yên tâm hơn, nhanh nhẹn thu dọn hành lý. Hành lý của cô không nhiều lắm, chủ yếu là quần áo và đồ trang điểm. Chưa đến hai tiếng đồng hồ, cô đã chuyển phòng xong rồi.
Cách bố trí của phòng 701 gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp, một phòng tắm và ban công rất rộng.
Chu Trì Dã ở phòng ngủ phía nam, còn Lâm Tuế Tuế ở phòng ngủ phía bắc, mỗi phòng ngủ rộng gần 30 mét vuông nên không gian cũng không hề nhỏ.
Phòng ngủ ở phía bắc có khá ít ánh sáng mặt trời, cô cũng không thèm để ý đến điều này nên vẫn khá hài lòng với căn phòng mới của mình.
Sắp xếp xong hành lý, Lâm Tuế Tuế đi tắm, sau đó nằm xuống giường chợp mắt một lát, khi tỉnh lại thì trời đã gần tối.
Cô đã đói đến mức bụng kêu rột rột rồi, cô theo bản năng đi ra ngoài tìm đồ ăn, vừa mở cửa thì lại đυ.ng trúng một người.
Cơ ngực của người đàn ông rất cứng, đâm vào Lâm Tuế Tuế làm cho cô thấy choáng váng, xây xẩm cả mặt mày. Cô xoa xoa đầu, nhìn chăm chú người đàn ông, ánh mắt vô tình nhìn thấy thứ gì đó rất lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
“Anh, anh tại sao lại không mặc quần áo vậy?” Lâm Tuế Tuế xấu hổ, âm lượng nói chuyện vô thức cao lên vài độ.
Chu Trì Dã hơi nghiêng người, giơ tay cởi chiếc áo khoác len dệt kim đang được mặc ở bên ngoài áo ngủ của cô, che đi phần thân dưới.
“Vậy đã được chưa?” Hắn bỡn cợt huýt sáo, hừ nhẹ, “Chúng ta đều đã là người trưởng thành, xấu hổ cái gì chứ!”
“Hơn nữa, tôi ở nhà của tôi, không mặc quần áo không phải cũng rất bình thường sao? Cô xem lại cô đi, không phải cũng không mặc nội y đó sao?”
Khuôn mặt Lâm Tuế Tuế lại càng đỏ hơn, cô cúi đầu càng thấp hơn nữa, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác len dệt kim của mình, cắn môi không nói lời nào.
Người đàn ông đứng trước mặt cô không hề có ý định sẽ rời đi.
Lâm Tuế Tuế chậm rãi nhìn lên, ánh mắt lướt qua nhân ngư tuyến* và cơ bụng rõ ràng của người đàn ông, nhịn không được mà nuốt nước miếng.
(*) Nhân ngư tuyến: là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V.
Cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở trên mặt hắn, cô ngẩng đầu, nghĩ thầm người này thật sự rất cao, so với cô cũng cao hơn ít nhất 20cm.
“Tên cô là gì?” Hắn chủ động hỏi.
“Lâm Tuế Tuế.”
“Chu Trì Dã.”
“Về sau chúng ta chính là bạn cùng phòng rồi, xin được chỉ bảo nhiều hơn.”
Chu Trì Dã đưa tay về phía cô, Lâm Tuế Tuế do dự một lúc mới đưa tay ra đáp lại. Lòng bàn tay hắn dày và thô, mép bàn tay có những vết chai, khiến tay cô có chút đau.
Lâm Tuế Tuế rút tay về, “Xin được chỉ bảo nhiều hơn.”
Nhìn theo bóng dáng Chu Trì Dã bước vào phòng, cô thở phào nhẹ nhõm, quay người sang chỗ tủ lạnh tìm đồ ăn. Lúc trưa vẫn còn thừa một hộp cơm hộp, cô hâm nóng lại một chút rồi miễn cưỡng nuốt xuống.
Trong nháy mắt đã đến lúc bắt đầu phát sóng, Lâm Tuế Tuế thay quần áo, chợt nhớ ra...
Áo khoác len của cô vẫn còn ở chỗ đó của hắn!
Chiếc áo khoác này là cần… hay là không cần nữa đây?