Âm Dương Quỷ Thuật

Chương 14: Mong Anh Hãy Giúp Đỡ

“Còn tới nữa hả?” Lâm Hiểu Phong ngẩn ra, người bạn tới báo cho bọn hắn đoán chừng cũng sợ bị liên lụy rước họa vào thân, nên báo xong thì bỏ chạy mất dạng.

Hoàng mập vỗ bàn 1 cái mắng:” Hắn còn dám tới đây hả, tôi sẽ 1 mình đấu với hắn”

Với tính cách thường ngày của tên mập, nếu nghe được Vương Mộc Dương đến tìm mình gây phiền phức, có khi sẽ tìm chỗ mà trốn đi rồi, nhưng mà bây giờ hắn biết là Lâm Hiểu Phong có quen biết với người có chức vị trâu bò như vậy thì còn lo sợ cái mẹ gì nữa?

Rất nhanh thì Vương Mộc Dương dẫn theo mấy người, đẩy mấy người trong phòng ký túc xá ra ngoài cửa, còn mấy người bọn chúng thì chen chúc vào căn phòng ký túc xá chật hẹp rồi đóng cửa lại.

“Hắc hắc, 2 người thật là cũng dám quay trở về sao hả?” Đổng Đào cười lạnh nhìn Lâm Hiểu Phong cùng Hoàng mập, sau đó quay người hô lên với mấy người kia:” Đánh bọn hắn cho tôi”.

Vương Mộc Dương cản hắn lại, trừng mắt với Đổng Đào nói:” Cậu đừng có làm loạn”.

Căn bản là phòng ký túc xá cũng đã rất chật hẹp rồi, lúc này lại chen vào nhiều người như vậy, có chút chật như nêm cối rồi, Lâm Hiểu Phong cùng Hoàng mập đều bị đùn ra ngoài ban công

“Lâm Hiểu Phong, chuyện lúc trước là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu”. Vương Mộc Dương cái mặt đỏ bừng nói với Lâm Hiểu Phong.

Lời này hắn vừa nói ra, ngay lập tức gây ra 1 trận nhốn nháo từ toàn bộ đám người.

Bọn hắn đều nghĩ rằng Vương Mộc Dương gọi điện thoại cho bọn hắn kêu đến đây là để đánh Lâm Hiểu Phong và Hoàng mập, lại không nghĩ tới là tới để xin lỗi sao?

Vương Mộc Dương căn bản cũng không muốn gọi nhiều người tới như vậy, chuyện xin lỗi người khác mất mặt như vậy, hắn còn hận là không thể đi mà không để cho 1 ai biết là tốt nhất.

Nhưng mà lúc trước cục trưởng cục cảnh sát Chu cục trưởng có gọi điện thoại cho cha hắn, cũng không biết là nói những gì, nhưng cha hắn lập tức bảo hắn quay lại đây để xin lỗi, hơn nữa còn nói là phải để cho Lâm Hiểu Phong cũng Hoàng mập đánh cho 1 trận xả giận, hắn không được phản kháng hay đánh trả nữa.

Vương Mộc Dương đương nhiên cũng thấy sợ Lâm Hiểu Phong và Hoàng mập đánh lên người mình, cho nên mới gọi 1 đám tới đây như vậy, chủ yếu là làm “ bảo tiêu” cho hắn.

“Xin lỗi sao?” Lâm Hiểu Phong ngẫm nghĩ 1 chút, cũng hiểu ra chút nguyên nhân trong này.

Sau đó Lâm Hiểu Phong nói:” Được rồi, chuyện này cứ vậy cho qua đi”.

“Cậu điên rồi hả? Hắn chơi bọn mình như vậy mà cứ vậy cho qua sao?” Hoàng mập kéo tay Lâm Hiểu Phong, không hiểu mà hỏi.

Lâm Hiểu Phong trắng mắt nhìn Hoàng mập nói:” Vậy cậu muốn sao? Hắn dẫn theo nhiều người như vậy, còn muốn đánh hắn 1 trận được hả?”

Cũng không phải trong lòng Lâm Hiểu Phong không có oán giận, mà là hắn cũng lười oán giận cái loại người như Vương Mộc Dương.

Trong mắt của Lâm Hiểu Phong, loại chuyện với Vương Mộc Dương thế này, tối đa thì cũng chỉ là cãi cọ nhau ầm ĩ 1 chút, đối với 1 người như Lâm Hiểu Phong mà nói, từ lúc 7 tuổi đã đi theo sư phụ trải nghiệm qua chuyện người sống kẻ chết rồi, oán giận 1 kẻ như Vương Mộc Dương như vậy là 1 chuyện râu ria không cần thiết.

Vương Mộc Dương nghe Lâm Hiểu Phong nói như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở phào , căn bản hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, cho dù Lâm Hiểu Phong có bảo hắn quỳ xuống nhận lỗi hắn cũng làm.

Không ngờ là Lâm Hiểu Phong lại dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, sau đó Vương Mộc Dương cũng nói cám ơn rồi quay người rời đi.

Sau khi mười mấy người đi rồi, Hướng Duệ Tâm trong phòng có chút nói không nên lời, cả 1 đám người như vũ bão mà tới, kết quả lại ủ rũ rời đi là sao?

“Này mập, các cậu cũng có mặt mũi quá rồi nha, Vương Mộc Dương này vậy mà có thể tới xin lỗi các cậu luôn”. Hướng Duệ Tâm nói.

“Đùa à, thân phận và địa vị của anh mập của cậu không lẽ để tôi đi xin lỗi hắn sao?” Hoàng mập cười hì hì vỗ vai Hướng Duệ Tâm.

Những phòng ký túc xá khác thường đều có 6 người, mà chỗ bọn hắn chỉ có 4 người.

Hướng Duệ Tâm là 1 người thích vận động, thể thao, người cao cả mét 8, tay cơ bắp cuồn cuộn, bình thường mà ra sân chơi bóng rỗ là có thể thu hút 1 đám thiếu nữ mê trai hò het ngay.

Còn 1 người nữa là Hứa Thần Tài thì ngược lại, cả ngày chỉ biết trèo tường ra ngoài lên mạng chơi.

Theo lý thuyết mà nói, thì lúc học cấp 3 là lứa tuổi bắt đầu biết yêu, ai lại không có mấy chuyện yêu đương học đường đâu?

Kiểu như Hướng Duệ Tâm có bao nhiêu thiếu nữ tương tư si mê thì không cần phải nói, cho dù là 1 tên như Hoàng mập thì cũng đã đổi mấy bạn gái rồi. Chỉ có Hứa Thần Tài này, từ khi Lâm Hiểu Phong biết hắn tới giờ, cũng rất ngạc nhiên là chưa từng thấy hắn yêu đương bao giờ, suốt ngày ngoại trừ lên mạng thì cũng chỉ là lên mạng mà thôi.

Hứa Thần Tài ngồi trên giường của mình nói:” Ngày mai là được nghỉ rồi, tối nay chúng ta có nên đi chơi thâu đêm luôn không ha?”

Lâm Hiểu Phong nghe xong, cười mắng:” Tôi nói thằng nhóc cậu đó,người ta lên mạng thì cũng là để coi phim con heo, chỉ có cậu nhóc cậu đó, trừ chơi game thì cũng là chơi game thôi”

Lâm Hiểu Phong còn nhớ rõ lúc Hoàng mập nghe nói Hứa Thần Tài là 1 chuyên gia máy tính, thì liền nhờ hắn tìm cho mấy bộ phim. Kết quả là Hứa Thần Tài chả biết làm sao cả.

4 người ở chung cũng gần 3 năm, quan hệ vô cùng tốt, nói dóc 1 hồi liền cùng nhau đến lớp học buổi tối.

Thật không phải nói chứ mạng lưới tin tức của trường trung học nhanh không ngờ tới. Chuyện Vương Mộc Dương tự mình đến phòng Lâm Hiểu Phong xin lỗi hắn đã truyền đi xôn xao cả lên, không ít học sinh còn chạy tới hỏi Lâm Hiểu Phong đã có chuyện gì xảy ra vậy.

Lâm Hiểu Phong tùy tiện nói đại 1 chút lí do trả lời qua loa cho xong chuyện.

Hôm sau là thứ 6, sau khi tan lớp học buổi tối, Lâm Hiểu Phong đang chuẩn bị đi về thì bị Hoàng mập kéo lại ở trước cổng trường.

Hoàng mập nói:” Hiểu Phong, gấp gáp về làm gì vậy hả, không phải là Lệ Lệ hẹn tôi cùng đi ăn sao, nhưng mà 1 mình tôi thì tôi xấu hổ quá, cậu đi cùng tôi đi”.

Lâm Hiểu Phong có chút cạn lời trắng mắt nhìn Hoàng mập 1 phát, cái gì là mời cậu đi ăn hả, rõ ràng là mời tôi mới đúng chứ?

Nhưng mà có điều là Lâm Hiểu Phong trong lòng hiểu rất rõ Hoàng mập là thích Tiếu Lệ Lệ nhiều thế nào, nếu như hôm nay không đi cùng hắn đi ăn với Tiếu Lệ Lệ, đoán chừng có khi tên mập này có thể trực tiếp lấy dây mà trói mình lôi đi.

Sau đó Hoàng mập lấy điện thoại ra gọi cho Tiếu Lệ Lệ, hỏi rõ chỗ hẹn đi ăn cơm rồi vui vẻ đi vào tiệm tóc đối diện trường đổi 1 kiểu tóc lãng tử đẹp trai vào, xong rồi 2 người đón xe tới chỗ hẹn.

Lâm Hiểu Phong và Hoàng mập đứng trước cửa 1 nhà hàng 4 sao. Lâm Hiểu Phong có chút kinh ngạc:” Cậu có chắc là Tiếu Lệ Lệ nói mời chúng ta ăn cơm là ở đây không vậy?”

“Không sai mà”. Hoàng mập gật đầu 1 cái.

Sau đó thì Tiếu Lệ Lệ từ trong nhà hàng đi ra, thấy 2 người bọn hắn thì vui vẻ chạy tới nói:” Các cậu tới rồi, theo tôi đi vào đi nào”.

“Khoan đã Lệ Lệ, thực sự là ăn cơm ở đây sao? Đồ ăn chỗ này chắc là không rẻ đâu a?” Hoàng mập nuốt nước miếng 1 cái nói.

Lâm Hiểu Phong cũng gật đầu 1 cái theo, ngay từ đầu tên mập này đã quyết định rồi, bữa cơm này cho dù thế nào hắn cũng nhất định sẽ trả tiền, cũng sẽ không thật sự để cho 1 cô gái như Tiếu Lệ Lệ trả tiền mời khách được a?

Kết quả lại không nghĩ tới Tiếu Lệ Lệ vậy mà đặt chỗ ở 1 nhà hàng sang trọng như vậy.

Tiếu Lệ Lệ nhìn bộ dáng 2 người bọn họ cũng hiểu ra, cười nói:” Yên tâm đi, chỗ này là cha tôi mở mà,chúng ta ăn cơm ở đây thì được miễn phí đó”

Thật là đại gia mà.

Hai người đi theo Tiếu Lệ Lệ tới 1 phòng riêng rất lớn, sau đó thì đủ mọi loại thức ăn được mang lên, khoản chừng 20 món có.

Lúc ăn, Lâm Hiểu Phong chỉ cắm đầu mà ăn, Tiếu Lệ Lệ vẫn muốn nói chuyện với hắn, trong lòng hắn cũng hiểu suy nghĩ của Tiếu Lệ Lệ, dứt khoát không để ý tới cô.

Ngược lại là tên mập, từ đầu tới cuối nói chuyện không ngừng với Tiếu Lệ Lệ.

Đột nhiên Tiếu Lệ Lệ nói với Hoàng mập:” Anh mập này, anh đi ra ngoài mua giúp tôi 1 gói khăn ướt có được không?”

“Được chứ”. Hoàng mập nghe xong liền nhấc chân lên mà chạy.

Lâm Hiểu Phong nhìn bóng lưng Hoàng mập, có chút cạn lời, Tiếu Lệ Lệ này rõ ràng lừa hắn ra ngoài, có chuyện muốn nói riêng với mình mà. Bởi vì trên cái bàn này có khăn ướt mà.

Lâm Hiểu Phong trong lòng nghĩ tên mập này IQ cũng đủ quá mà.

“Người đẹp Tiếu, cô có gì muốn nói với tôi sao?” Lâm Hiểu Phong hỏi.

Tiếu Lệ Lệ nghe xong gật đầu 1 cái.

Căn bản Lâm Hiểu Phong còn tưởng rằng Tiếu Lệ Lệ sẽ hỏi mình có thích cô ấy không hay mấy chuyện đại loại như vậy, nhưng mà không ngờ tới là Tiếu Lệ Lệ lại hỏi là:” Anh thật sự có thể bắt quỷ đúng không?”

Lâm Hiểu Phong gật gật đầu:” Cô chắc là biết rõ, còn hỏi tôi làm gì nữa?”

“Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ”. Tiếu Lệ Lệ ánh mắt khẩn thiết nói.