Âm Dương Quỷ Thuật

Chương 11: Đổi Phòng Giam

Hoàng mập nghe xong nhịn không được mà mắng:” Ngươi dựa vào đâu mà làm như vậy hả? Ngươi đây chính là phạm pháp, ngươi chính là vu oan giá họa mà”

Khương Trạch An cười nói:” Ta cũng không có đánh các ngươi nha, thay phòng giam cho các người đây cũng điều động bình thường thôi, cả việc các ngươi có bị người phòng giam khác đánh đi nữa, cũng không thể trách ta được chứ?”

Hoàng mập càng thêm kích động, xắn tay áo còn muốn ra tay với Khương Trạch An. Lâm Hiểu Phong đưa tay giữ chặt Hoàng mập lại, cũng vì trước đây hắn đã từng trải qua nhiều chuyện, cho nên Lâm Hiểu Phong vẫn là tỉnh táo hơn những người cùng độ tuổi với hắn.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ, Khương Trạch An lúc này trong lòng còn mong 2 người Hoàng Mập và Lâm Hiểu Phong ra tay đánh hắn nữa kìa. Một khi việc xảy ra, liền quy kết vào tội đánh cảnh sát ngay.

“Đừng xúc động”. Lâm Hiểu Phong nói với Hoàng mập. Hoàng mập giận đến khuôn mặt có chút đỏ cả lên, chỉ vào Khương Trạch An:” Cái thằng cha này, con mẹ nó, cũng quá khi dễ người rồi”.

Khương Trạch An nhìn Lâm Hiểu Phong đang ngăn Hoàng mập lại, còn tưởng là Lâm Hiểu Phong sẽ thỏa hiệp, trong lòng còn nghĩ, học sinh cấp 3 thì vẫn là học sinh mà, chỉ hù dọa 1 chút thôi là được rồi.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng Khương Trạch An thì nói:” Vẫn là anh bạn nhỏ này còn hiểu lý lẽ 1 chút nha, mọi người đều là người văn minh mà,không thể gặp chuyện 1 chút là ra tay đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ được đúng không”.

Khương Trạch An nhìn Lâm Hiểu Phong nói:” Không phải chỉ là ở trong trại chờ 1, 2 năm thôi sao, thì có sao đâu chứ? Nhanh ký tên đi a”.

Lâm Hiểu Phong trên mặt nở nụ cười nói:” Cảnh sát Khương à, chỉ sợ là ngài hiểu lầm rồi”.

Nói xong, hắn liền đoạt lấy biên bản nhận tội trong tay Hoàng mập, sau đó, đem 2 biên bản nhận tội xé nát nhừ ra.

“Lúc nào thì đổi phòng giam vậy?” Lâm Hiểu Phong nhìn Khương Trạch An hỏi.

Khương Trạch An chân mày cau lại:” Cậu tốt nhất suy nghĩ kỹ thêm 1 chút, bây giờ mà đổi ý , ta có thể đi làm lại biên bản nhận tội khác”.

“Lúc nào thì đổi?” Lâm Hiểu Phong vẫn hỏi như cũ.

Khương Trạch An có chút nổi đóa, 2 cái thằng này cũng chỉ là học sinh trung học bình thường thôi, căn bản còn tưởng rằng chỉ cần mình hù dọa 1 chút là được rồi, có thể bớt đi được không ít phiền phức, không nghĩ tới tên nhóc trước mặt này lại là 1 tên ngu xuẩn mà.

“Được, ngươi đã muốn ăn đau khổ nhiều 1 chút, thì cũng đừng có trách ta”. Khương Trạch An nói xong, liền xoay người rời đi, đóng lại cánh cửa sắt.

Hoàng mập đi qua bên cạnh Lâm Hiểu Phong, có chút hoảng hốt hỏi:” Hiểu Phong, làm sao bây giờ a, nếu như cha mẹ ta mà biết ta bị như vậy, chắc là sẽ đau lòng chết mất”.

“Yên tâm đi”. Lâm Hiểu Phong vỗ vỗ bả vai Hoàng mập. “ Bọn họ bây giờ đang tìm cách vu oan giá họa cho chúng ta, chắc chắn là không có thông báo cho phụ huynh của chúng ta rồi,nếu không gặp phụ huynh của chúng ta mời luật sư thưa kiện lên, đến lúc đó người bị hại là Tiếu Lệ Lệ lại không chỉ tội chúng ta, bọn hắn có muốn bắt chúng ta cũng không có cách nào cả”.

“Cho nên bọn hắn chỉ có thể vu oan giá họa, nếu không đối với chúng ta cũng không có cách nào bắt giam được”. Lâm Hiểu Phong nói.

Không đợi quá lâu, thì có 2 cảnh sát khác tới, dẫn họn Lâm Hiểu Phong tới 1 phòng giam khác lớn hơn.

Trong phòng giam này đang có 6 thiếu niên đầu trọc, nhìn tuổi tác cũng không khác lắm so với bọn Lâm Hiểu Phong, đa số bọn này đeo bông tai, toàn thân nhìn vô lại, làm như chỉ sợ người khác nhìn không biết bọn họ là đám côn đồ vậy.

2 người Lâm Hiểu Phong sau khi đi vào, 6 người kia liền nhìn qua với ánh mắt bất thiện. Sau đó, 6 người bọn hắn vậy mà móc ra từ dưới giường mấy cây côn sắt

“Cảnh sát, bọn nó muốn đánh người, cảnh sát”. Hoàng mập thấy vậy lâp tức quay người hướng 2 cảnh sát ngoài cửa mà rống lên. 2 cảnh sát kia không hề thấy ngạc nhiên chút nào, cười ha hả bỏ đi.

Lâm Hiểu Phong liếc nhìn 6 người bọn này, bọn này chắc là đã sớm được Khương Trạch An dặn dò rồi, cho nên trong phòng giam mới có thể có côn sắt như vậy.

“Hiểu Phong a, làm sao bây giờ?” Hoàng mập trốn sau lưng Lâm Hiểu Phong có chút hoảng hốt.

“Sợ cái gì mà sợ”. Lâm Hiểu Phong chup bả vai Hoàng mập 1 cái nói:” Nhìn kỹ nè”

Nói xong, Lâm Hiểu Phong xông tới.

5 phút trôi qua.

6 tên thiếu niên choai choai toàn bộ nằm trên đất. Lâm Hiểu Phong mặc dù cũng có vết thương chằng chịt, nhưng vẫn đứng vững như cũ,

Hoàng mập nhìn có chút trợn mắt há mồm, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Hiểu Phong từ nhỏ lớn lớn cùng nhau lại có thể đánh nhau dữ dội như vậy.

Lâm Hiểu Phong lúc này toàn thân đau nhức, nhìn 6 tên thiếu niên trọc đầu mà khẽ lắc đầu.

Mấy tên này dựa vào số đông, đánh người bình thường thì còn được, nhưng còn thân thủ như Lâm Hiểu Phong làm sao bọn hắn có thể so sánh được?

Lúc này trong hành lang truyền tới tiếng bước chân

“Sao rồi hả, Lâm Hiểu Phong, Hoàng Khiêm Dịch, sớm nghe lời ta khuyên thì đã không phải ăn trái đắng rồi”.

Lúc này Khương Trạch An từ chỗ ngoặc đi tới, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng giam cũng có chút trợn mắt há mồm

“Cái này, là có chuyện gì vậy hả?” Khương Trạch An nhìn cảnh tượng bên trong chút chút không dám tin.

“Cảnh sát Khương, lá hắn đánh người đó” Lúc này 6 tên thiếu niên đầu trọc ác ôn cáo trạng trước. Lời từ miệng bọn chúng đem mình nói thành mấy con cừu non hiền lành, mà Lâm Hiểu Phong đi vào liền đem bọn chúng đánh đập tơi bời.

Khương Trạch An nhìn Lâm Hiểu Phong nói:” Ngươi đi ra đây cho ta”

“Chỉ có 1 mình ta sao? Còn bạn của ta thì sao?” Lâm Hiểu Phong chỉ vào Hoàng mập hỏi

Khương Trạch An:” Ngươi không tuân theo kỷ luật, nhất định phải giam riêng 1 mình”.

Lâm Hiểu Phong nghe xong, liền quay đầu nói với bọn thiếu niên đầu trọc:” Lúc ta trở về mà thấy người anh em của ta thiếu 1 cọng lông tơ thôi, ta cũng sẽ không khách khí với các ngươi đâu”.

Nói xong, hắn liền rời đi theo sau lưng Khương Trạch An . Mà bọn thiếu niên đầu trọc, từng đứa vậy mà cũng thật không dám tiếp tục ra tay với Hoàng mập nữa.

Lâm Hiểu Phong lúc này đang đi sau lưng Khương Trạch An, đi tới 1 đầu hành lang hơi u ám

“Cảnh sát Khương, là Vương phó hiệu trưởng bảo ngươi làm vậy à?” Lâm Hiểu Phong sau lưng Khương Trạch An nói

Khương Trạch An nghe câu này xong, quay đầu liếc nhìn Lâm Hiểu Phong nhưng cũng không nói gì.

“Tôi muốn gọi điện thoại”. Lâm Hiểu Phong mở miệng nói.

Hắn cũng không cam lòng tiếp tục chờ đợi trong cục cảnh sát được, hắn mặc dù so với người thường thì biết đánh đấm 1 chút, nhưng ai mà biết trong cục cảnh sát còn có bao nhiêu thủ đoạn mờ ám nữa chứ. Hắn cũng không tình nguyện mà ngủm ở đây đâu/

“Không được”. Khương Trạch An không 1 chút do dự nói

Lâm Hiểu Phong lúc này cũng không khách khí nữa, Nhìn thấy điện thoại di động trong túi quần Khương Trạch An, hắn nhanh chân chạy lên, thò tay lấy ra cái điện thoại. Khương Trạch An thấy vậy , quay người liền muốn ra tay. Nhưng Lâm Hiểu Phong lại cầm điện thoại bỏ chạy. Hắn vừa chạy vừa bấm số điện thoại của sư phụ mình

Tút tút.

Rất nhanh, điện thoại kết nối.

“Alo, xin chào a, là ai vậy?”. Bên ki điện thoại vang lên tiếng chào hỏi. Lâm Hiểu Phong vừa chạy vừa thở phì phò nói:” Sư phụ, là con, Hiểu Phong, con bị người ta hãm hại, bị băt vào cục cảnh sát Vạn Châu, người nghĩ cách giúp con 1 chút đi”.

“Ừ, ta sẽ nhờ bạn của ta đi qua đó 1 chuyến”.

Nói xong điện thoại liền cúp máy

Rất nhanh, Lâm Hiểu Phong cũng bị mấy cảnh sát bắt lại, hung hăng đè trên đất. Khương Trạch An chạy theo sau Lâm Hiểu Phong, thở không ra hơi, hai tay chống nạnh, quát hướng mấy cảnh sát kia:” Đem hắn hung hăng đánh 1 trận cho ta”

“Đội trưởng, đánh thật à?” 1 cảnh sát trẻ tuổi quay đầu hỏi.

Khuong Trạch An nhớ tới chuyện mình bị tên nhóc con này cướp điện thoại chạy đi, cảm giác lần này thể diện của mình mất sạch rồi, liền cắn răng nói:” Đánh”