Hôm nay Mạc Văn Văn ngủ quên, đến lớp muộn gần một tiết, vừa bước vào lớp học thì nhìn thấy Bạch Yến đang ngủ trên bàn. Mạc Văn Văn không nhịn được ngáp một cái, bởi vì sợ sẽ đánh thức Bạch Yến, cô trực tiếp đẩy bàn của các bạn học ở hàng ghế sau, chỉ đi vào khi chắc chắn không gian đủ lớn để không làm xước lưng Bạch Yến.
Mạc Văn Văn tinh thần rất tốt, cô không chọn cách ngủ như thường lệ, mà lấy cuốn truyện tranh từ trong ngăn kéo ra đọc.
Một số học sinh trong lớp vô cùng không hài lòng với tình huống xử lý của giáo viên chủ nhiệm, tranh thủ thời gian nghỉ giải lao để bắt đầu nói chuyện thì thầm.
Đại khái nghe thấy tên của Bạch Yến, cho dù khoảng cách khá xa, Mạc Văn Văn cũng nghe rất rõ ràng.
Mạc văn Văn đột nhiên nghĩ đến tối đêm qua sau khi Bạch Yến rời đi, Mạc Ngôn mở tất cả quà sinh nhật ra, thấy túi quà của Bạch Yến chứa đầy đồ ăn vặt, lúc đó Mạc Văn Văn có chút bối rối, cô nhớ rằng Bạch Yến không mua những thứ này.
Bây giờ dường như mọi thứ có thể được giải thích rõ ràng, nguyên lai hộp quà đã bị người khác làm bẩn và vứt nó đi.
Mạc Văn Văn tức giận siết chặt cuốn truyện tranh, tay cô đập manh xuống bàn hai cái, lớn tiếng nói: “Các cậu đang bàn luận điều gì hả, im miệng lại ngay cho tôi.”
Những bạn cùng lớp sợ hãi đến mức vội vàng im lặng, trong lớp không ai dám nhắc đến chuyện đó nữa.
Buổi trưa, trong nhà ăn của trường, Cố Thiên An đang ngồi cùng ba bạn nam trong lớp ăn cơm, bọn họ vẫn đang nói chuyện về trò chơi, nhưng chỉ trong hai phút, một bạn học đã chuyển chủ đề sang Bạch Yến.
“Nhân tiện, sự việc Bạch Yến người vào ngày hôm qua thực sự có thể chứng minh trong lòng của giáo viên chủ nhiệm chúng ta thiên vị đến mức nào, Bạch Yến thậm chí đã đánh vào mặt bạn học đến sưng lên, giáo viên chủ nhiệm không những không cho cô ấy xin lỗi mà còn trừng phạt nam sinh đó viết một bài tự phê bình 2000 chữ.”
“Nhưng tôi nghĩ bạn nam sinh trong lớp chúng ta là người có lỗi trước.”
“Nếu ngay từ đầu là cậu ta sai, cậu ta đã không đánh bạn nam sinh đó mạnh như vậy, nhưng nếu đánh vào đầu có thể sẽ bị chấn thương.”
Một bạn nam khác ngắt lời nói: “Chuyện này có gì không lạ, tính tình của Bạch Yến chính là như vậy, cậu mới học cùng lớp với cô ấy được hơn nửa tháng, có lẽ cậu không biết rõ lắm, Bạch Yến đánh người ở năm nhất trung học, tôi còn nghe nói bọn họ đều bị đánh đưa vào bệnh viện, còn Bạch Yến vẫn ổn ngay hôm sau đó cậu ấy vẫn đến trường như thường lệ.”
“Vẫn còn chuyện như vậy, công kích Bạch Yến quá tàn nhẫn, sau này chúng ta ít tiếp xúc còn tốt hơn, nhưng chúng ta cũng đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu ấy.”
“Đặc biệt là cậu, Cố Thiên An tôi nhớ cậu dường như đã xúc phạm đến cậu ấy.
Cố Thiên An chợt tỉnh táo khi nhắc đến tên, chỉ đáp lại vài câu có lệ, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn, cũng không tham gia vào bất kì đề tài trò chuyện nào của họ.
Vì lý do nào đó, Cố Thiên An luôn cảm thấy Bạch Yến không giống như những gì các bạn cùng lớp nói.
-
Trên thực thế, buổi sáng khi Mạc Văn Văn đến lớp, Bạch Yến hoàn toàn không ngủ, cô cũng nghe thấy những lời bàn tán của các bạn học kia, nhưng Bạch Yến cũng không để ý lắm.
Có lẽ là bởi vì giấc mộng, một nửa tâm tư của cô lúc này điều đặt trên người Cố Thiên An và bà nội của anh.
Buổi trưa Bạch Yến giải thích với Mạc Văn Văn vì sao hôm qua cô không nói ra, Mạc Văn Văn hoàn toàn hiểu được, bởi vì Bạch Yến lo lắng là đúng, cô thực sự sẽ quay lại phòng học để đánh hai nam sinh đó.
Trong chớp mắt, đã là nửa đêm, Bạch Yến đặt điện thoại di động lên bàn đầu giường, tắt đèn phòng ngủ sau đó quấn nửa người vào trong chân nhắm mắt lại.
Có lẽ là do ban ngày ngủ quá nhiều, Bạch Yến không cảm thấy quá buồn ngủ, cô nằm xuống rất lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Như thế cô đã ngủ thϊếp đi vào giấc mơ, Bạch Yến lúc này đang đứng trước kệ, tay trái mang dây xích chó và tay phải cầm một túi thức ăn cho chó.
Bạch Yến nhíu mày khó hiểu, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng dường như ở nhà không còn nhiều thức ăn cho chó…
Nhưng công việc bình thường của người giúp việc không phải là mua thức ăn cho chó sao? Làm thế nào mà côi có thể chủ động đi mua, hơn nữa nơi này trông rất giống cửa hàng tiện lợi của Cố Thiên An.
Dòng suy nghĩ cùa Bạch Yến đột nhiên bị gián đoạn bởi âm thanh của túi nhựa nillong từ phía sau, cô tò mò quay lại nhìn.
Qua khe hở giữa các kệ, Bạch Yến nhìn thấy bóng lưng Cố Thiên An mặc đồng phục học sinh, hình như anh đang chuẩn bị hàng mới lên kệ.
Cố Thiên An cao hơn kệ, anh có thể dễ dàng đặt đồ ở vị trí cao nhất, sau khi sắp xếp xong đồ lên kệ, Cố Thiên An lại ngồi xổm bắt đầu đặt hàng lên kệ thấp nhất.
Bạch Yến nhìn chằm chằm một lúc rồi mới định thần lại, cô đột nhiên nhớ ra lần trước trong mơ cô còn chưa xác nhận được mình có thể nói chuyện thoải mái hay không, vì thế Bạch Yến đặt thức ăn chọ chó trong tay trở lại vị trí cũ sải bước đi về phía Cố Thiên An.
Trong lúc cô đi tới, Cố Thiên An đã sắp xếp xong đồ, anh định đổi kệ để tiếp tục chất hàng, nhưng cơ thể anh chỉ ngẩng lên được một nửa thì đầu đập vào kệ, phát ra một tiếng rầm lớn.
Bạch Yến tình cờ nhìn thấy Cố Thiên An đập đầu vào kệ, cô không khỏi dừng lại mà ngơ ngác nhìn anh.
Cố Thiên An từa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, quay đầu nhìn Bạch Yến không biết cô đến từ lúc nào, ánh mắt cũng vô tình va chạm vào nhau.
Bạch Yến hơi giật mình, cô không ngờ Cố Thiên An đột nhiên quay lại nhìn cô. Nhưng rất nhanh, ánh mắt Bạch Yến di chuyển đến trán của anh, tóc mái Cố Thiên An khá mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy chỗ bị đỏ, hình như có chút sưng lên.
Bạch Yến nhanh chóng hỏi anh: “Đau không?”
Giây tiếp theo, Bạch Yến cảm thấy mình bị phát bệnh sao lại có thể hỏi một câu như thế.
Đồng tử của Cố Thiên An lộ ra vẻ kinh ngạc, vẻ mặt dần dần trở nên kỳ quái.
Ngay khi Bạch Yến xấu hổ đến mức không biết tiếp theo nên làm gì, cô trực tiếp từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Bạch Yến mở mắt dữ dội, nhìn xung quanh căn phòng ngủ tối tăm, rồi chìm vào trầm tư, cô luôn cảm thấy nội dung của giấc mơ vừa trải qua, cô nhớ lại rất rõ ràng.
Cũng may chỉ có cô biết cảnh tượng trong mộng, nếu không cô cảm thấy thật sự xấu hổ.
Thông qua giấc mơ đêm qua, Bạch Yến cũng đoán được ra điều gì đó, trong giấc mơ cô có thể hoàn toàn khống chế động tác của chính mình, có thể thoải mái nói chuyện, vẫn rất tốt.
Bạch Yến không suy nghĩ quá lâu, cô vươn tay mò mẫm tìm điện thoại bên cạnh bàn đầu giường, lấy được cô mở ra xem thời gian, mới hơn năm giờ sáng.
Bạch Yến ném điện thoại xuống gối, cô định ngủ thêm hai tiếng nữa, nhưng cảm thấy khó chịu không ngủ được, như thể nhắm mắt lại liền có điều gì đó hiện lên trong đầu, đó là hai từ cô hỏi Cố Thiên An hiện ra.
Bạch Yến bắt đắc dĩ mở mắt ra, đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa, ánh bình minh trong nháy mắt chiếu vào phòng ngủ, căn phòng tối được chiếu sáng rất nhiều.
Bạch Yến lười biếng duỗi người, sau khi chuyển hướng sự việc đó thật sự không còn nghĩ đến nó nữa.
Người giúp việc thường đến nhà Bạch Yến khá sớm, thời gian làm việc mỗi ngày không dài, buổi sáng chỉ mua một ít rau và thịt tươi, sau đó đến nhà Bạch Yến đem mọi thứ đã mua vào trong tủ lạnh bếp, làm bữa sáng xong sau đó cô có thể dời đi, đến hai giờ chiều mới đến dọn dẹp, làm một số việc vệ sinh trong nhà và dẫn chó đi dạo.
Nếu hoàn thành nó sớm có thể nghỉ ngơi, nhưng phải làm bữa tối trước khi Bạch Yến trở về.
Người giúp việc không thích Bạch Yến cho lắm, cho nên để tránh gặp nhau, người giúp việc sẽ làm bữa tối trước rồi rời đi mỗi ngày, để có thể tan làm sớm nửa tiếng.
Hôm nay, sáu giờ như thường lệ người giúp việc đến trên tay xách túi lớn túi nhỏ đựng những thứ vừa mới mua từ chợ rau, tâm trạng cô rất tốt ngân nga một bài hát với âm lượng nhỏ, mở cửa cổng đi vào.
Khi cô nhìn thấy Bạch Yến đang cho chú chó ăn trong sân, người giúp việc đã rất ngạc nhiên đến nỗi mắt của cô gần như sắp bật ra.
Bạch Yến mấy ngày nay dậy sớm, nhưng cô bước khỏi phòng ngủ khá muộn, chưa bao giờ có mặt trong sân vào lúc sáu giờ.
Người giúp việc biết mình chỉ là một người làm công nên cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc của mình hết mức có thể, vừa đi vừa ân cần nói: “A Yến, hôm nay cô dậy sớm, tôi vừa mua một ít đậu lăng tươi, tôi nhớ mẹ cô nói là cô rất thích ăn nên đã mua về.”
Bạch Yến hừ lạnh một tiếng, tay vẫn vuốt ve đầu con chó, nó không có ý định ngẩng đầu lên.
Mãi cho đến khi người giúp việc đi đến trước mặt, Bạch Yến đành phải ngẩng đầu lên, cô nhìn người trung niên khoảng bốn mươi tuổi khá mập mạp.
Người giúp việc trên mặt tràn đầy ý cười, khóe mắt nếp nhăn chồng chất lên nhau, nhưng Bạch Yến luôn cảm thấy nụ cười có chút xa vời.
Người giúp việc ôn nhu tiếp tục nói: “A Yến, tôi ở nhà có việc phải làm, tôi đã xin nghỉ vào buổi chiều, buổi tối cô có thể tự mình ăn uống? Hơn nữa, tôi cũng quên mua thức ăn cho chó vào buổi sáng này, sau khi học xong cô có thể đến siêu thị gần đó mua một gói thức ăn được không?”
Chẳng trách cô đến cửa hàng tiện lợi của Cố Thiên An, hóa ra liên quan đến việc người giúp việc xin nghỉ phép.
“Tôi biết rồi.” Sau khi Bạch Yến nói xong đứng dậy về phía cửa, con chó vội vàng đi theo cô, không hề gần gũi với người giúp việc chút nào.
-
Hôm nay Bạch Yến không đến lớp muộn, nhưng Mạc Văn Văn vẫn như cũ, giáo viên nhắc đến kỳ thi hàng tháng trong ba ngày.
Trong giờ giải lao, giáo viên chủ nhiệm cũng trì hoãn giờ giải lao của lớp đặc biệt nhấn mạnh sau kỳ thi tháng chỗ ngồi sẽ được thay đổi, để học sinh kém ngồi cùng học sinh giỏi, cũng như trật tự thời gian và giờ học, chỉ nói chuyện đủ mười phút trước khi rời đi.
Bạch Yến và Mạc Văn Văn không quan tâm chút nào, từ năm nhất trung học họ đã ngồi cùng bàn với nhau, trong khoảng thời gian này họ đã trải qua mấy kì thi rồi đổi chỗ ngồi, nhưng giáo viên chủ nhiệm chưa bao giờ tách họ ra, lần nào cũng sẽ chọn lọc bỏ qua.
Anh mắt Bạch Yến vô thức nhìn Cố Thiên An, lúc này anh đang điên cuồng viết vở bài tập.
Mạc Văn Văn nói chuyện với Bạch Yến một lúc, chủ đề cô muốn nói đến là người xếp cuối cùng trong kì thi này, bởi vì người đứng cuối cùng của lớp là Bạch Yến hoặc là Mạc Văn Văn.
Nhưng khi Mạc Văn Văn quay đầu lại, cô phát hiện Bạch Yến đang nhìn chằm chằm chéo về phía trước, cô nhìn qua thì thấy phía sau bàn trước.
Mạc Văn Văn bối rối hỏi ba lần: “Này, cậu nhìn cậu ta làm gì? Cậu ta đã làm gì cậu? Cậu ta lại gây rối gì với cậu nữa sao?”
Bạch Yến đột nhiên tỉnh táo lại, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không thừa nhận mà đáp lại: “Làm sao mà nói tôi nhìn cậu ta.”
Mạc văn Văn nhíu mày nghi ngờ, đột nhiên cảm thấy mình bị ảo giác, nhưng sau khi nghĩ một lúc, Mạc văn Văn vẫn cảm thấy Bạch Yến đang theo dõi Thiên An.
Mạc Văn Văn đẩy Bạch Yến đến bên cạnh, nói đùa: “Cậu không thấy trông cậu ta khá đẹp trai đúng không?”