Trong Mơ Anh Ấy Cũng Thích Tôi

Chương 3: Sinh nhật

May mắn thay, anh ta cũng bắt được nhưng con chó vẫn còn đang sủa.

Đột nhiên Cố Thiên An nghe thấy tiếng mèo kêu ở phía sau, anh quay đầu nhìn về phía cửa hàng tối tăm, xuyên qua ánh đèn đường mờ nhạt, anh có thể nhìn thấy con mèo màu cam, cơ thể của nó nghiêng về phía trước đầu cọ vào cửa kính.

Cố Thiên An giơ tay gãi gãi sau gáy, anh nhớ ra mình đã dọn dẹp sau sàn nhà trước khi đóng cửa tiệm, căn bản không nhìn thấy con mèo màu cam này, nhưng cũng có thể con mèo đang trốn trong góc nhà trước đó.

Bạch Yến nắm chặt dây xích, giọng điệu trình trọng hỏi: “Đó là con mèo cửa hàng xóm gần đó, cậu chưa thấy nó sao?”

Cố Thiệu An sững sốt mấy giây, sau đó bình tĩnh đáp: “Không có, tôi mới chuyển đến đây được vài ngày.”

Câu trả lời của anh đưa ra giống như suy đoán trước đó của Bạch Yến.

Bạch Yến đang định hỏi thêm gì đó, lại thấy Cố Thiệu An đã lấy chìa khóa từ trong túi ra, anh bước tới phía trước mở cửa kính, lộ ra một khe hở để cho con mèo đi ra ngoài.

Con mèo dường như có đôi chân không bóng, chạy dọc theo góc tường với tốc độ nhanh như bay và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của họ.

Con chó không còn sủa nữa, cúi xuống dưới chân Bạch Yến, ngừng động tác di chuyển.

Cố Thiệu An khóa cửa kính, lại bỏ chìa khóa vào túi, quay đầu thì thấy Bạch Yến đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mình.

Nhưng họ không nói gì thêm nữa, rồi hai người ngầm hiểu nhau về nhà theo hướng ngược nhau.

-

Chẳng mấy chốc đến nửa đêm, Bạch Yến giơ tay lên cao đầu, theo thói quen duỗi người, dụi con mắt có chút đau nhức, sau đó đưa tầm mắt xuống nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, đã hơn mười hai giờ sáng.

Bạch Yến tắt máy tính rồi đứng dậy, có lẽ là do cô thức hơi khuya, vài giây sau khi lên giường liền ngủ thϊếp đi.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, cô lại nằm mơ…

Vẫn giống như trước đây, Bạch Yến vẫn tĩnh táo trong giấc mơ, chỉ có điều lần này cô mới có thể điều khiển được đôi chân của mình di chuyển bước đi.

Cảnh tượng trong mơ là một con phố gần đó, những người qua đường xung quanh dường như rất mờ ảo, Bạch Yến không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ.

Cô đột nhiên thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc trước mặt, người phụ nữ này lưng hơi gù, trông khá già, mặt quần áo bình trường. Bạch Yến bước đi nhanh hơn, dừng lại trước mặt người phữ nữ đó, sau khi nhìn rõ khuôn mặt già nua, đồng tử của Bạch Yến hơi giãn ra, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, bà lão trước mặt hóa ra là chủ cửa hàng tiện lợi đã mấy ngày cô không gặp!

Bà lão hoàn toàn khác biệt với những người qua đường xung quanh, có thể nhìn rõ nét trên khuôn mặt bà.

Thật kỳ lạ, tại sao lại mơ thấy bà lão trong cửa hàng tiện lợi, Bạch Yến suýt chút nữa đã lầm tưởng rằng chỉ có thể nằm mơ thấy Cố Thiệu An.

Bà lão dường như hoàn toàn không chú ý đến Bạch Yến trước mặt, tiếp tục đi về phía trước. Nguyên nhân chủ yếu bà lão tương đối thấp, đỉnh đầu chỉ chạm tới mũi của Bạch Yến.

Mãi cho đến khi bà lão đi ngang qua, Bạch Yến mới tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo, không biết được bao lâu, cho đến khi cuối cùng cũng theo bà đến một con đường nhỏ.

Bức tường sân của hầu hết các ngôi nhà hai bên đường phố này điều không cao lắm, phong cách tranh trí nơi đây là gạch ngói, càng giống phong cách Trung Hoa.

Bà lão đứng trước cửa nhà, sau đó vội vàng lấy chìa khóa nhà từ trong túi xách ra mở cửa. Bạch Yến cố gắng suy nghĩ lại, chợt nhận ra Cố Thiệu An dường như đã lấy bộ chìa khóa này khi anh mở cửa kính tối qua.

Bạch Yến không hiểu nội dung của giấc mơ này, tại sao lại đi ra con đường gần nhà và gặp được bà lão…

Khi Bạch Yến đang phân tâm, cô đột nhiên nghe thấy tiếng chuông xe đạp từ ngoài đường truyền đến, cùng giọng nói của hai người phụ nữ nói: “Đó không phải là cháu trai của bà Cố, nhìn cậu bé thật sự hiếu thảo, tốt hơn nhiều so với con trai bà.”

“Chính là như vậy, tên cậu bé cũng khá hay, hình như là Cố Thiệu An.”

Bạch Yến đột nhiên tỉnh táo lại, cô quay người lại nhìn Cố Thiệu An đang đạp xe cách đó không xa. Ánh sáng mờ ảo của buổi tối chiếu lên người anh, Cố Thiệu An đang mặc đồng phục học sinh trông tràn đầy sức sống.

Gió nóng thổi bay vài phần tóc mái trán trước, không biết là do cặp sách được đeo trên vai trái hay là nguyên nhân nào khác, Cố Thiệu An trông khác hẳn so với ngày thường ở trường, không hiểu sao lại cảm thấy đẹp trai hơn một chút.

Bạch Yến cũng chú ý thấy trong giỏ xe đạp của Cố Thiệu An có một cái túi nhựa, cô mơ hồ nhìn thấy nó chứa đầy trái cây, rau củ, bánh ngọt và những thứ khác.

Tốc độ đạp xe của Cố Thiệu An không hề chậm, chưa đầy nửa phút, khoảng cách hai người đã gần đến mức chỉ còn lại vài bước nữa. Bạch Yến mấp máy môi, cô muốn hỏi Cố Thiệu An một câu, để xác nhận mối quan hệ giữa anh với bà lão, đồng thời cũng muốn thử xem cô có thể thoải mái nói chuyện trong giấc mơ được hay không.

Nhưng trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì, cô cảm thấy một màu đen trước mắt.

Ngay sau đó, Bạch Yến từ trong mộng tỉnh lại, cô mở mắt ra ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau vài phút trì hoãn, cô cầm điện thoại di động trên bàn cạnh giường lên kiểmm tra thời gian.

Đã quá chín giờ rồi!

Bạch Yến không bao giờ đặt báo thức, luôn chủ động về thời gian thức dậy và thời điểm đến trường. Cô nhanh chóng đứng dậy ắm rửa sạch sẽ, đi ra ngoài trước khi ăn sáng.

Trần Dụ đã đợi ở cửa nhà Bạch Yến rất lâu, trong khoảng thời gian này anh đã chơi hai ba trò chơi, đang chuẩn bị bắt đầu một trận đấu khác với bạn bè, thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa sau bị mở ra.

Trần Dụ nhanh chóng hủy trận đấu, anh tắt điện thoại rồi cắt sang một bên, sau đó quay đầu nhìn Bạch Yến vừa mới ngồi xuống, hỏi “Sao con ra ngoài muộn thế? Tối đêm qua con lại thức khuya sao?”

Bạch Yến lạnh lùng gật đầu.

Trần Dụ bắt đầu cằn nhằn: “Cậu thật sự không biết mẹ con giáo dục như thế nào, hầu như ngày nào con cũng đi học muộn thế này.”

Bạch Yến giả vờ không nghe thấy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, trong đầu nhớ lại chi tiết giấc mơ đêm qua…

Bạch Yến thật sự nghi ngờ rằng mình đi đến con đường đó có thể có liên quan đến Mạc Văn Văn, dù sao cô cũng đã có một người bạn tốt như vậy từ khi còn nhỏ, Bạch Yến chưa bao giờ kết bạn trước khi học trung học cơ sở, chưa bao giờ kết bạn với bất kỳ người bạn nào, thậm chí có rất ít bạn học có thể cùng nhau nói chuyện.

Ngoài ra còn có lý do vì cô là một người thích ở trong phòng ngủ và chơi game, nên không có nhiều lý do để cô đi đến con phố đó mà không có lý do.

Quả nhiên hai giờ sau khi đến trường, trong giờ nghỉ trưa, Bạch Yến còn chưa kịp nói chuyện Mạc Văn Văn đã chủ động đề cặp với cô rằng em trai sẽ tổ chức sinh nhật vào ngày mai.

Trước đây Bạch Yến đã liên lạc với em trai Mạc Văn Văn vài lần, khi sinh nhật của Bạch Yến được tổ chức vào mùa hè năm nay, em của Mạc Văn Văn cũng đến tham gia, thậm chí còn sử dụng tiền tiêu vặt mà cậu đã tiết kiệm từ lâu để mua một món quà sinh nhật tương đối đắt tiền cho Bạch Yến.

Gần con phố đó quả thực có rất nhiều địa điểm bán đồ, là một nơi thích hợp để chọn quà, vì vậy từ góc độ này mà nói có thể hoàn toàn liên hệ với giấc mơ…

“Yến Yến, còn có một chuyện tôi phải nói với cậu, ngày mai cậu không cần phải mua quà tặng, tối hôm qua tôi cùng em trai chơi cờ sau đó tôi đã thua, điều kiện mà em ấy đưa ra là ngày mai sẽ đưa cậu về nhà.”

Bạch Yến không hoàn toàn để ý tới những gì Mạc văn Văn nói, cô lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ: “Được.”

Trong chớp mắt sau giờ tan học buổi chiều, Bạch Yến như thường lệ được Trần Dụ đưa đến cửa nhà như thường lệ, mẹ Bạch Yến không có ở nhà, cô lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa đi vào.

Bạch Yến không ở nhà quá lâu, cô cầm lấy tiền mặt rồi đi ra ngoài. Có thể là đến sớm một chút, nên hiện tại Bạch Yến vẫn chưa gặp bà lão kia.

Nhìn những khuôn mặt xa lạ của những người qua đường, Bạch Yến có chút suy đoán rằng khuôn mặt của họ trong giấc mơ mờ ảo, có lẽ vì sau này ít có cơ hội gặp lại họ, hoặc vì họ không xuất hiện lần nữa trong giấc mơ.

Sau khi chờ khoảng mười phút, Bạch Yến cuối cùng cũng thấy được bà lão đi cách đó không xa. Cô vội vàng quay lưng lại, giả vờ chờ đèn giao thông.

Bà lão nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Yến, giống hệt như cảnh tượng trong mơ,bà lão hoàn toàn không nhận ra chỉ đi ngang qua Bạch Yến.

Bạch Yến đợi bà lão đi được một đoạn rồi theo sau bà, không biết mình đã đi được bao xa, rồi mới đi theo bà đến con đường nhỏ, nhưng lần này Bạch Yến không đi vào con đường đó nữa, cô sợ bị Cố Thiệu An sẽ nhìn thấy, lúc đó cũng khó giải thích.

Bạch Yến bỗng nhiên nhìn thấy bên đường có rất nhiều cây và hoa bên đường, nếu đứng ở đó chỉ có thể chư đi một ít thân của cô. Bạch Yến đi tới, nhưng giây tiếp theo sau lưng cô vang lên tiếng chuống xe đạp quen thuộc.

Trong đầu Bạch Yến ù ù, vừa rồi cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cô không nghĩ tới Cố Thiệu An sẽ đi qua nơi nào…

Cố Thiệu An kỳ thực từ bên đường nhìn thấy bóng dáng của Bạch Yến từ xa, anh dừng xe đạp bên cạnh Bạch Yến, một chân chống mặt đất, tò mò hỏi: “Cậu ở đó làm gì?”

Trước đây Bạch Yến không quan tâm đến việc có xấu hổ hay không, nếu có người có thể khiến cô khó chịu, cô sẽ trực tiếp mắng người, nhưng bây giờ cô thật sự muốn tìm một cái khe hở để chui vào.

Thấy Bạch Yến không để ý tới mình, Cố Thiệu An nghi ngờ nói tiếp: “Nếu tôi nhơ không lầm, nhà cậu không có gần ở đây.”

Bạch Yến điều chỉnh tâm trạng, lạnh lùng phản bát lại: “Liên quan gì đến cậu.”

Nói xong, cô bình tĩnh bước đi cho đế khi nghe thấy tiếng nói chuyện của hàng xóm trên con phố nhỏ này, Bạch Yến mới quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy Cố Thiệu An dừng lại ở cửa nhà bà lão rồi đi vào.

Hóa ra Cố Thiệu An thật sự là cháu trai của bà lão, chẳng trách anh làm việc ở cửa hàng tiện lợi.

Chiều hôm sau, Bạch Yến không cho Trần Dụ đến trừng đón cô, cô đi cùng xe với Mạc Văn Văn và để Trần Dụ đến đón sau bữa sinh nhật.

Trên đường tan học, trong lòng Bạch Yến luôn cảm thấy trống rỗng. Bạch Yến bỗng nhiên cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, món quà cô mua cho anh trai Mạc Văn Văn điều không có.

“Tôi quên lấy quà, cậu ở ngoài đợi tôi.” Bạch Yến nói xong, quay người đi về phía trường học mà không đợi Mạc văn Văn trả lời.

Một thời gian ngắn sau giờ học, trong lớp vẫn còn có học sinh trực, hai học sinh trực ban đã lén mấy lần sau khi nhìn thấy Bạch Yến đi vào phòng học, thậm chí có tiếng thì thầm, nhưng Bạch Yến cũng không để ý lắm.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Bạch Yến không tìm thấy hộp quà ở vị trí của mình, cô nhớ rất rõ ràng, buổi sáng đã mang tới trực tiếp để váo ngăn kéo.

Đột nhiên nghĩ đến phản ứng của các học sinh trực ban mới bước vào, Bạch Yến lập tức nổi giận, cô quay sang nhìn họ, tức giận hỏi: “Ai trong số các người đã lấy đồ của tôi?”