Tẫn Đạo Thanh Ca Thế Vô Song

Chương 3: Diệu kế thoát thân

Giữa không trung, Sở Lăng Ca căn bản không thể nào mượn lực, mắt thấy sẽ đυ.ng phải cô nương này.

Bỗng nhiên, Sở Lăng Ca duỗi hai tay ra, sử dụng lực lượng Ất Mộc, lòng bàn tay đặt ở hai bên đầu vai của cô nương, nhẹ nhàng chống đỡ, toàn bộ thân hình giống như cá dược vượt qua đỉnh đầu của cô nương, xoay tròn cướp về phía sau.

Mặc dù Sở Lăng Ca đã sử dụng linh lực để cắt giảm phần lớn lực lượng trên đầu vai của cô nương, nhưng lực lượng rơi vào cơ thể, cô nương vẫn mất đi cân bằng, thân thể nhỏ nhắn lung lay mấy cái, sau đó lại đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

Cùng lúc đó, Sở Lăng Ca cũng vững vàng rơi xuống đất, vốn định quay đầu nhìn xem cô nương có bị thương hay không, tâm thần khẽ nhúc nhích, lại cảm giác được đám người Hoàng Hổ đã đuổi theo mình.

"Thật xin lỗi!"

Sau khi nói nhanh một câu, Sở Lăng Ca lại lần nữa chạy lướt qua, nhanh như chớp lao về phía đường rừng.

Hoa Vũ Phỉ ngơ ngác nhìn mứt quả ngã xuống đất, cùng với một khăn gấm đầy ô mai, lại nhìn thấy "kẻ đầu sỏ" gây nên tất cả những chuyện này mà muốn chạy, bản năng liền sử dụng linh lực trong cơ thể, đuổi theo.

"Thật sự là bại hoại đáng giận! Làm rơi đồ ăn vặt của bản tiểu thư, lại cứ đi thẳng như vậy! Hừ! Đợi chút nữa bắt được ngươi, nhất định phải làm cho ngươi đẹp mắt!"

Sở Lăng Ca nào biết mình đã bị Hoa Vũ Phỉ đánh lên tiêu ký bại hoại, hơn nữa nguyên nhân không phải là bởi vì đυ.ng vào cô nương, mà là đổ đồ ăn vặt của tiểu cô nương.

Khi nàng sắp lướt qua đầu đường rừng trước mắt này thì lại phát hiện nơi không xa có hai bóng dáng thon dài lịch sự tao nhã, eo đeo đoản kiếm đang đi về phía mặt của mình.

Lâm Vân trấn có bảo vật hiện thế, người tu hành gặp phải ở đây vốn là một chuyện không thể bình thường hơn, nhưng giờ phút này trong lòng Sở Lăng Ca lại đắng chát.

Hai nữ tử vừa chạm mặt, cho dù là trang phục trên người, hoặc là kiểu dáng đoản kiếm treo bên hông đều giống như đúc với cô nương lúc trước.

Sở Lăng Ca đầu óc linh quang, chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn ra hai người này hẳn là đồng đội của tiểu cô nương lúc trước!

"Không phải là xui xẻo như thế chứ? Đừng vội, đừng vội, các nàng cũng không biết chuyện đã xảy ra lúc trước, lại nói, ta quả thật cũng không phải cố ý làm như vậy, chỉ cần lướt qua mảnh đường rừng này là an toàn rồi!"

Sở Lăng Ca một mặt suy tư nhanh chóng, một mặt giả bộ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi về phía trước.

Mà ngay khi nàng vừa mới đi cùng nữ tử đi ở phía trước, lúc nàng sượt qua người họ, sau lưng lại đột nhiên truyền đến một giọng nữ còn dẫn dắt chút non nớt mềm giòn dễ vỡ.

"Phù tỷ, Nguyệt tỷ! Ngăn tên bại hoại kia lại, vừa rồi nàng khi dễ ta!"

Hiện nay Hoa Vũ Phỉ vừa tròn mười bốn tuổi, chưa lột bỏ nhuệ khí của thiếu nữ trẻ con, giọng nói giống như chim hoàng anh dễ nghe.

Nhưng giờ khắc này, giọng nói trong trẻo dễ nghe kia lại làm da đầu Sở Lăng Ca tê dại một hồi, cô nương không tới sớm không tới trễ, sao hết lần này tới lần khác lại xuất hiện vào lúc này!

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Sở Lăng Ca, ngay khi Hoa Vũ Phỉ vừa dứt lời thì nữ tử vừa mới sát vai với nàng đã ra tay.

"Dừng lại!"

Hoa Ngạo Phù năm nay mười chín tuổi, tính tình cũng như tên, có chút thẳng thắn ngạo mạn, thân hình của nàng thon dài hơn nữa có lồi có lõm, chỉ là dung mạo lại không xuất chúng bằng Hoa Vũ Phỉ.

Hoa Ngạo Phù thương yêu nhất chính là Hoa Vũ Phỉ nhỏ hơn mình năm tuổi, lần này nghe thấy cô nương này nói bị người takhi dễ, nào còn nhớ được hỏi thăm, trực tiếp dừng bước lại, nghiêng người chộp tới đầu vai của Sở Lăng Ca.

Mặc dù tính khí của Hoa Ngạo Phù gấp gáp, nhưng ra tay cũng hiểu được có chừng có mực, cũng không có nghĩ đến việc đánh nữ tử có khuôn mặt như sáp này bị thương, vì vậy chỉ sử dụng ba thành linh lực.

Kình phong đánh tới, Sở Lăng Ca cũng không có cách nào, lấy chân trái làm trục, nhanh chóng xoay người, sử dụng linh lực, đánh ra một chưởng đánh tới bàn tay gần đó.

Hoa Ngạo Phù hoàn toàn không ngờ thiếu nữ "khó coi" này phản ứng lại nhanh như vậy, nhưng dù sao nàng cũng không phải là cô nương mới sinh ra, trong lúc vội vàng nửa đường đã biến trảo thành chưởng, cùng bàn tay trắng nõn chạm mặt tới đánh vào nhau.

Sau khi đối chưởng, hai người đều rút lui ra, mượn lực lượng của một chưởng này, Sở Lăng Ca lại lần nữa thi triển công pháp, muốn một hơi thoát khỏi nơi đây.

Không ngờ nàng vừa mới động, một chưởng thon dài trắng muốt đã dò xét đến trước người.

Khóe môi Sở Lăng Ca co lại, có chút tức giận mắng ở trong lòng nói:

"Chủ quan! Lúc trước đánh ra một chưởng kia, ta hẳn nên mượn lực đạo lướt nghiêng sang bên cạnh mới đúng!"

Người ra tay chính là nữ tử còn lại kia, Hoa Nhã Nguyệt.

Tính cách của Hoa Nhã Nguyệt nhã đạm, nhất là không muốn xen vào việc của người khác, bất đắc dĩ lớn tiếng gọi tiểu muội của mình, mà đồng đội của mình còn đánh tay đôi với thiếu nữ xa lạ kia, mình ngoại trừ ra tay ra thì giống như cũng không có lựa chọn khác.

"Vị bằng hữu này, còn xin dừng bước!"

Hoa Nhã Nguyệt ngoài miệng nói rất khách khí, nhưng ra tay lại gọn gàng mà linh hoạt, trong lúc nói chuyện đã liên tiếp đánh ra mấy chưởng về phía Sở Lăng Ca.

Trong lòng Sở Lăng Ca không ngừng kêu khổ, chuyện của Hoàng Hổ bên kia còn chưa giải quyết, bây giờ lại chọc tới những người tầm bảo từ bên ngoài đến này, phải làm sao mới ổn đây?

Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ kế thoát thân, động tác trên tay không dừng lại chút nào, Sở Lăng Ca chân đạp Phi Vân Cửu Tuyệt Bộ, hiểm lại càng hiểm tránh thoát công kích của Hoa Nhã Nguyệt.

Trong lòng Hoa Nhã Nguyệt nghi hoặc, dưới sự giao thủ, nàng biết tu vi của đối phương chỉ ở Tụ Khí cảnh trung cấp, nhỏ hơn mình một vài cấp.

Trên con đường tu luyên, mỗi một cảnh giới đều như hố trời, cho dù là cảnh giới cùng cấp, sơ cấp, trung cấp và cao cấp cũng là khác biệt quá lớn.

Từ một phương diện nào đó mà nói, tu vi cao cấp đối đầu với tu vi sơ cấp, tuyệt đối đủ để nghiền áp!

Cho nên công pháp thiếu nữ trước mắt này có thể luân phiên tránh thoát mình bắt, không thể không khiến cho Hoa Nhã Nguyệt kinh ngạc, cho đến lúc này, nàng mới bắt đầu cẩn thận lưu ý đến thiếu nữ thon dài đang trốn ở dưới bàn tay của mình.

Nhìn kỹ lại, nghi hoặc trong lòng Hoa Nhã Nguyệt càng sâu.

Mặc dù thiếu nữ trước mắt này mặc công bào vải thô, vẻ mặt cũng vàng như nến khó coi, nhưng đôi mắt này lại cực kỳ trong trẻo, trên đôi mắt có hai hàng lông mày tà phi như kiếm mực.

Tuy là lớn lên ở thân nữ nhi nhưng cũng không cho người ta bất kỳ cảm giác thô cuồng nào, ngược lại làm cho thiếu nữ tăng thêm một tia tuấn lãng khác.

Ánh mắt khẽ dời, Hoa Nhã Nguyệt lại nhìn thấy hai bên gương mặt thiếu nữ có đôi tai tinh xảo đặc sắc, càng không hợp với khuôn mặt đột ngột vàng như nến.

"Nữ tử này, trên mặt có màu sáp, sợ là chính nàng cố ý bôi lên mà thành."

Hoa Nhã Nguyệt ngược lại thành thạo điêu luyện, Sở Lăng Ca tu vi lại khổ không tốt, trong cảm ứng, mấy người Hoàng Hổ kia cũng sắp đuổi đến chỗ của mình rồi, nhưng lại bị nữ tử thanh lệ trước mắt này quấn lấy, không thể thoát thân.

Một đôi ngọc chưởng của Hoa Nhã Nguyệt giống như mặc hoa đoạt lá, từng khúc ép sát, nếu không phải Sở Lăng Ca tập Phi Vân Cửu Tuyệt Bộ thì chỉ sợ vừa đối mặt đã bị đối phương đánh trúng.

Cho dù là như thế thì Sở Lăng Ca cũng không thoải mái, nàng biết đối phương cũng không vận dụng toàn lực, mà mình cũng không thể một mực tránh né ở đó như vậy.

Nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn lần nữa xuyên qua tay áo, Sở Lăng Ca rốt cuộc không thể tránh được, dưới sự bối rối, song chưởng đều xuất hiện, chế trụ cổ tay của đối thủ, dùng sức kéo lại gần.

"Vị cô nương này, ta không có bắt nạt muội muội của các ngươi, tất cả những điều này thật ra đều là hiểu lầm!"

Cổ tay trắng nõn mềm mại đột nhiên bị người khác mạnh mẽ nắm chặt, 19 năm qua, đây là lần đầu tiên trong đời, cho dù biết đối phương cũng là một nữ tử, nhưng thân thể của hai bên tiếp cận vô hạn, đôi mày thanh tú của Hoa Nhã Nguyệt nhíu lại, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên.

Nhưng không đợi Hoa Nhã Nguyệt lên tiếng, lông mày Sở Lăng Ca đã nhíu chặt, nàng cảm nhận được đám người Hoàng Hổ đang đến gần.

Trước có chướng ngại vật, sau lưng có truy binh, Sở Lăng Ca lập tức cảm giác đầu óc có chút đau, nàng cũng sẽ không ngây thơ cho rằng, chỉ dựa vào một câu giải thích của mình là có thể làm cho nữ tử trước mắt này buông tha mình.

Trong chớp mắt, Sở Lăng Ca bỗng nhiên linh cơ khẽ động, nhìn về phương hướng mấy người Hoàng Hổ sắp chạy tới, la lớn:

"Hoàng thử lang! Ta ở đây!"

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ bản thân Sở Lăng Ca ra thì vẻ mặt của hai phe còn lại đều lập tức thay đổi.

Tam nữ do Hoa Nhã Nguyệt dẫn đầu, thật ra cũng mơ hồ nhận ra có người đang chạy về phía mình, lúc này nghe thấy giọng nói trách móc của Sở Lăng Ca cao như vậy, đầu tiên nghĩ đến chính là cứu binh của đối phương đã tới.

So với các nàng, Hoàng Hổ lại tức điên lên ngay cả phổi cũng muốn nổ tung.

Gia cảnh của Hoàng Hổ rất giàu có, chí ít ở Lâm Vân trấn cũng xem như là nhân vật có mặt mũi, nhưng tướng mạo của bản thân lại rất có lỗi, xấu xí, thêm vào đó từ trước đến nay làm việc rất bá đạo, rất nhiều người đều tự gọi hắn là Hoàng thử lang (con chồn).

Sở Lăng Ca cứ thế há to cuống họng ra, trực tiếp đạp cho Hoàng Hổ đau chân.

Mắt thấy tiến lên không xa sắp trở ra khỏi cánh rừng này, Hoàng Hổ cũng không cẩn thận hành sự nữa, song quyền đột nhiên nắm chặt, làm cho linh lực toàn thân đều vận chuyển, giống như một con man ngưu, chạy về phía trước.

Sau khi Hoa Vũ Phỉ trải qua cú bổ nhào về phía trước của Sở Lăng Ca, một đường đều ở trong u ám, mình rõ ràng có thể né tránh, nhưng bởi vì kinh nghiệm thiếu hụt, bị người ta đánh ngã xuống đất.

Nếu như cho nàng thêm một cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ không ngây ngốc đứng đó, dù sao thì cho dù đánh không lại thì cũng phải có hai vị tỷ tỷ Nhã Nguyệt làm chỗ dựa cho mình chứ!

Cô nương vừa mới có giác ngộ này đã nhìn thấy vẻ mặt Hoàng Hổ tràn đầy hung ác chạy về phía mình.

"Hừ, bản tiểu thư không phát uy, các ngươi lại còn cho rằng ta dễ khi dễ hay sao?"

Trong cái miệng nhỏ nhắn khẽ kêu, Hoa Vũ Phỉ vận chuyển linh lực trong cơ thể, rút ra đoản kiếm bên hông, kiếm hoa một xắn, trực tiếp đâm về phía Hoàng Hổ.

Nhìn thấy một thiếu nữ đáng yêu giơ kiếm đâm về phía mình, trong lòng Hoàng Hổ có chút mơ hồ, trên mặt cũng là thanh bạch giao thế, biến ảo không hiểu.

Chỉ từ quần áo phối sức của đối phương, Hoàng Hổ đã biết cô nương này không phải là người trong Lâm Vân trấn, người tu hành chạy đến Lâm Vân trấn tầm bảo tùy tiện xách ra người đều không phải là người mà Hoàng Hổ có thể chọc nổi.

"Đợi một chút! Tiểu muội muội, chúng ta..."

Còn chưa nói xong, thế công của Hoa Vũ Phỉ đã đến.

Tiểu cô nương mới mặc kệ nhiều như vậy, nàng chỉ biết là nữ tử mặt sáp kia vừa kêu cứu, trước mắt đã nhảy ra mấy tên khí thế hung hăng giúp đỡ, không phải đồng bọn thì còn có thể là cái gì!

Trong số ba nữ, tu vi của Hoa Vũ Phỉ yếu nhất, mắt nhìn thấy nàng đã động thủ với người khác, Hoa Ngạo Phù cũng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp rút ra đoản kiếm, lắc người gia nhập chiến cuộc.

Hoa Nhã Nguyệt không quá để ý, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Lăng Ca một chút, linh lực Tụ Khí cảnh cao giai bắt đầu bốc lên trong cơ thể nàng.

Sở Lăng Ca chặn lại nói:

"Đao kiếm không có mắt, ngươi vẫn là đi cứu muội muội của ngươi đi! Mặc dù tu vi của ta không bằng ngươi, nhưng nếu ngươi muốn một kích chế trụ ta thì đó cũng là chuyện không thể!"

Hoa Nhã Nguyệt biết đối phương nói không ngoa, thân pháp của thiếu nữ trước mắt này quả thật có chút huyền dị, nếu không thì cũng sẽ không cho tới bây giờ vẫn chưa bắt được nàng.

"Tốt nhất ngươi đừng để cho ta gặp lại!"

Một câu nói xong, hai cổ tay của Hoa Nhã Nguyệt chấn động, thoát khỏi sự kiềm chế của Sở Lăng Ca, sau đó mũi chân điểm nhẹ, như bướm nhẹ nhàng tung người lên, gia nhập vòng chiến của Hoa Vũ Phỉ.