Tẫn Đạo Thanh Ca Thế Vô Song

Quyển 1: Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức - Chương 1: Linh căn

“Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức” ( 天行健,君子以自強不息)

Ý nói rằng : sự vận động của Trời là cương cường mạnh mẽ, quân tử tương ứng với Trời nên người quân tử xử thế cũng phải giống như Trời, phải không ngừng nghỉ tự lực tự cường, cương nghị mạnh mẽ nỗ lực truy cầu sự tiến bộ của bản thân.

***

Đại lục Thánh An, Tứ Phương Châu, Lâm Vân Trấn.

Trong một đình viện thanh lịch, một thiếu nữ đang quỳ trên bồ đoàn, đầu cụp xuống, không nói gì.

Thiếu nữ kia tuổi tác ước chừng trên dưới mười sáu tuổi, tóc đen được buộc thành đuôi ngựa ở sau ót, lọn tóc dọc theo sống lưng hơi có chút đơn bạc, nhẹ nhàng điểm ở thắt lưng, gió nhẹ lướt qua, tóc xanh chuyển động theo, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn như mỹ ngọc.

Sở Lăng Ca không để lại dấu vết khẽ ngước mắt lên, nhìn bóng dáng ưu nhã ngồi ngay ngắn cách đó không xa, lần nữa thầm than trong lòng.

"Ai ~ Tai mắt của mẹ thật sự là càng ngày càng lợi hại, mình đã chạy về trước rồi, không ngờ vừa vào cửa liền bị trách phạt."

Nghĩ đến đây, khóe môi thiếu nữ không khỏi hiện lên một nụ cười khổ, thoáng nhếch miệng, vết thương trên gương mặt vừa mới động lại bắt đầu hơi đau.

Không chỉ là gương mặt, mà trên thân thể mềm mại được mặc áo bào luyện công kia cũng có rất nhiều vết thương phức tạp, đây đều là lúc trước nàng động thủ với người ta.

Sở Lăng Ca từ nhỏ đã sợ đau, cũng từ trước đến nay đều rất nghe lời mẹ của nàng, đi ra ngoài tận lực thiện chí giúp người, ít gây chuyện, chí ít trong mắt mẹ của nàng là Nguyễn Thu Thi, Sở Lăng Ca nhu thuận lại nghe lời.

Mặc dù thân thể đau đớn, nhưng trong lòng Sở Lăng Ca không có chút hối hận nào, nếu như để cho nàng lựa chọn một lần nữa, nàng vẫn sẽ đánh một trận, bởi vì, nàng nhất định phải có được gốc Hồn Liên Thảo kia!

Nguyễn Thu Thi ngồi ngay ngắn trong một tòa đình trúc nhỏ tinh xảo cách đó không xa, mặc dù đôi mắt đẹp không nhìn ra ngoài đình trúc, nhưng cảm giác thần hồn cường đại, lại không rời khỏi nữ nhi đang quỳ trên bồ đoàn một khắc.

Kiểm tra được mấy chỗ thương thế trên người và mặt của Sở Lăng Ca, cùng với khí tức hơi có chút hỗn loạn của nàng, trong lòng Nguyễn Thu Thi lập tức hiện lên sự bất nhẫn, làm mẹ, nào có đạo lý không đau lòng cho con của mình.

"Được rồi, đến đây đi."

Nguyễn Thu Thi vừa mới mở miệng nói chuyện, tiếng nói còn chưa hoàn toàn dứt, Sở Lăng Ca đã từ trên bồ đoàn nhảy lên một cái, cười hì hì lướt vào trúc đình của Nguyễn Thu Thi.

"Mẹ, mẹ đừng nóng giận nữa, sau này nếu động thủ với người khác, con nhất định sẽ chú ý."

Sở Lăng Ca vừa thề son sắt bảo đảm, vừa vội vàng cầm ấm trà lên, ân cần một lần nữa rót nước trà cho mẹ của mình, cuối cùng còn bổ sung:

"Mẹ cũng biết, con sợ nhất là đau."

Nguyễn Thu Thi tức giận ngước đôi mắt đẹp lên, trợn nhìn đối phương một chút, nhìn qua gương mặt vốn tinh xảo như son của Sở Lăng Ca hiện ra một vòng máu ứ đọng, vẻ mặt lập tức lại mềm xuống.

Lôi kéo Sở Lăng Ca ngồi ở bên cạnh mình, tay ngọc của Nguyễn Thu Thi nhẹ giơ lên, ấn vào đầu vai thon gầy trước người, vận chuyển linh lực, một luồng lực lượng Ất Mộc nhu hòa bắt đầu liên tục không ngừng chui vào trong cơ thể Sở Lăng Ca, chữa trị thương thế các nơi cho nàng.

Sở Lăng Ca biết mẹ đang chữa thương cho mình, cũng không mở miệng nói chuyện nữa, ngưng thần tĩnh khí, mặc cho lực lượng Ất Mộc kia lan tỏa trong kinh mạch của mình.

Sở Lăng Ca bị thương ngoài da, nhìn qua có chút chật vật, thật ra thương thế cũng không nặng, không đầy một lát đã khôi phục bảy tám phần.

"Lăng Ca, đừng trách vi nương yêu cầu ngươi hà khắc, vi nương đã thụ công pháp của ngươi, đương nhiên là vì không để ngươi uổng công bị người khác bắt nạt, người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, ta sẽ trả lại gấp bội!"

"Nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ, tận lực không được bại lộ bí mật có thể cảm ứng toàn bộ thuộc tính linh khí của mình, phải biết, trên đời này, đại đa số người tu hành chỉ có thể cảm nhận được thuộc tính của một loại linh khí, người có linh căn ưu tú, nhiều lắm cũng chỉ có thể cảm nhận được ba loại."

Nghe thấy mẹ của mình lại một lần nữa nhắc đến linh căn toàn bộ thuộc tính của mình, Sở Lăng Ca cũng thu liễm lại nụ cười vui vẻ lúc trước.

Ngồi thẳng người, nghiêm túc nói:

"Ta nhớ rồi, mẹ, lúc trước ta vẫn luôn dùng lực lượng của Mộc đối chiến với người khác, nhưng người kia lại tu luyện linh lực thuộc tính Kim."

"Kim khắc Mộc, ta không địch lại hắn, vì vậy ta lặng lẽ vận động một chút lực lượng Hỏa, nhưng mẹ yên tâm, ta làm rất bí mật, sẽ không để cho người khác tùy tiện nhìn ra mánh khoé!"