Tiểu Nãi Bao Lại Là Đại Lão

Chương 1.2: Đừng Mà~Em Sợ Tối

Dịch Dương Thiên Tỉ đi trong khu rừng tràn ngập sương mù, cậu mờ mịt nhìn bốn bề lạ lẫm.

『Lẽ nào đây là khung cảnh khi con người chết đi sao?』

Dịch Dương Thiên Tỉ tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên trước mắt xuất hiện hai đứa nhóc.

『Ca ca, anh đợi Dương Dương với, Dương Dương không đuổi kịp anh rồi』

『Làm phiền!』

Một cậu trai lớn hơn miệng tỏ ra ghét bỏ nhưng vẫn bế cậu nhóc lên, là Vương Tuấn Khải lúc 10 tuổi.

『Dịch Dịch, anh sắp phải đi rồi, em ngoan ngoan ở nhà đợi anh về nhé』

Vương Tuấn Khải 18 tuổi xoa đầu cậu.

『Ca, khi nào thì anh về thế』

『Đợi khi em 18 tuổi』

『Còn tới năm năm lận! Ca, em không muốn anh đi. 』

『Nghe lời, đợi anh trở về chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau rồi』

『Được, vậy anh hứa đấy nhé!』

『Anh hứa!』

Dịch Dương Thiên Tỉ trông thấy hai đứa trẻ đôi mắt liền ươn ướt, thì ra hai người sớm đã hẹn ước rồi, vậy mà chính bản thân cậu lại là người thất hứa.

“Dịch Dịch!”

Đằng sau vang lên âm thanh quen thuộc. Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu, Vương Tuấn Khải mặc áo sơ mi trắng, mái tóc rũ xuống, giống như anh thời niên thiếu.

“Ca~”

Dịch Dương Thiên Tỉ run rẩy gọi tên anh.

Người đối diện nở nụ cười ấm áp, đứng ở chỗ cũ dang rộng hai tay.

Dịch Dương Thiên Tỉ không suy nghĩ nhiều nhanh chóng chạy thật nhanh qua ôm chặt lấy anh.

“Ca!”

“Thiên Tỉ!”

Thiên Tỉ bị dọa sợ đẩy anh ra, người trước mặt đột nhiên biến thành Từ Gia Thuỵ.

Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu, Vương Tuấn Khải vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, lắc đầu nhìn cậu đầy thất vọng.

“Anh muốn buông bỏ rồi, Dịch Dịch, có phải em sẽ không thích anh mãi mãi…”

Hình bóng của Vương Tuấn Khải dần dần tan biến trong sương mù.

“Đừng mà, anh!”

Dịch Dương Thiên Tỉ muốn tiến lên phía trước giữ chặt lấy anh, nhưng Vương Tuấn Khải sớm đã biến mất.

“Đừng mà!”

Dịch Dương Thiên Tỉ la thật lớn rồi tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Cậu trừng mắt mở to, ánh sáng chiếu vào làm chói mắt, cậu khẽ dụi, tay nắm chặt giường, vai có hơi đau, cúi đầu nhìn xuống cánh tay còn đang băng bó.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhíu mày dò xét xung quanh, bệnh viện sao? Không phải mình đã chết rồi ư? Trong khi cậu còn đang ngập tràn khó hiểu, cửa phòng bệnh đã mở ra.

“Tiểu tổ tông, coi như cậu cũng tỉnh rồi, lần sau không cho phép làm chuyện như thế nữa đấy!”

Người bước vào lầm bầm nói mãi.

“Bạng Hổ?”

Dịch Dương Thiên Tỉ không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy, tên đầy đủ của Bạng Hổ là Hà Kỳ Long, là huấn luyện đẳng cấp cao của Dịch gia, sau này ông Dịch để hắn đi theo Dịch Dương Thiên làm bảo vệ kiêm trợ lý, chỉ là không phải tám năm trước không phải hắn đã mất trong vụ tai nạn giao thông khi đang thi hành nhiệm vụ?

“Cái cậu này đang nghĩ gì thế?”

Bạng Hổ nghi hoặc nhìn cậu.

“Bây giờ là lúc nào rồi?” Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng nhớ ra liền hỏi, mặc dù biết là hoang đường nhưng cũng không phải không có khả năng.

“Sắp ba giờ, làm sao thế?”

“Ta hỏi anh bây giờ là năm nào, ngày mấy tháng mấy cơ?”

“Đại ca à, cậu không sao đấy chứ?”

Bạng Hổ sờ trán cậu. Dịch Dương Thiên Tỉ trợn mắt, nghiêm túc nhìn hắn.

“Cậu nghiêm túc à? Bây giờ là ngày 5 tháng 3 năm 2019 đấy, bị đυ.ng đến ngốc rồi à?”Bạng Hổ thở dài.

“Năm 2019?”

Dịch Dương Thiên Tỉ lầm bầm, bảy năm trước? Thế nên bản thân cậu đã trọng sinh rồi đúng không? Tình huống máu chó như này tự nhiên lại xảy ra lên chính cậu.

“Bạng Hổ!”

“Êi~”

Bạng Hổ vừa xoay người Dịch Dương Thiên Tỉ liền ôm lấy bụng bia của hắn.

“Làm sao thế?”

Bạng Hổ vỗ lưng cậu giống như đang dỗ một đứa trẻ.

“Anh trai ta đâu?”

Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hả?”

Nhất thời Bạng Hổ không kịp phản ứng, dù gì đã rất lâu Thiên Tỉ không gọi Vương Tuấn Khải là anh trai nữa rồi.

“Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải đâu?”

Dịch Dương Thiên Tỉ gấp gáp hỏi, bản thân trọng sinh về bảy năm trước, Bạng Hồ vẫn còn đây, vậy Vương Tuấn Khải đâu, chắc anh ấy vẫn còn nhỉ!

“Không phải chứ, tiểu tổ tông, người ta vì cứu cậu mà nằm một đống ở kia, cậu thật sự muốn trút giận mà gϊếŧ người à?”

Bạng Hổ thật sự không hiểu ai lại nghi ngờ Vương Tuấn Khải lại vì thế lực Dịch gia mà mưu hại ông Dịch, dù gì từ rất trước đó ông Dịch đã sớm vừa mắt Vương Tuấn Khải.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhớ ra, hôm nay là ngày tang của ông nội, kiếp trước khi cậu đến nghĩa địa thăm ông nội thì cũng đúng lúc Vương Tuấn Khải đến, Dịch Dương Thiên Tỉ nổi giận đuổi người, không biết hôm đó Vương Tuấn Khải bị gì nhưng nhất quyết kéo Thiên Tỉ cùng về.

Thiên Tỉ ngồi ở ghế phụ lái nổi giận cướp tay lái của Vương Tuấn Khải muốn cùng anh đồng quy vô tận, xe đυ.ng thẳng vào cây lớn bên đường, Vương Tuấn Khải dùng thân mình bảo vệ Dịch Dương Thiên Tỉ, thế nên cuối cùng Thiên Tỉ chỉ bị thương ở tay, cậu nhớ rằng lúc ấy Vương Tuấn Khải phải nằm viện hơn cả tuần, cũng không biết rốt cuộc thế nào rồi.

“Anh ấy đâu?”

Sau khi trọng sinh lại cậu cũng không thể thờ ơ với anh được nữa.

“Ở bên cạnh…ây——cậu đi chậm thôi”.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhanh chóng rút kim trên tay chạy thẳng ra ngoài cửa.

Đến cửa phòng bệnh muốn bước vào liền bị một người chặn ở bên ngoài.

“Tiểu Dịch tổng, ông chủ vì cậu mà ngay cả tính mạng cũng chẳng cần, bây giờ cậu còn muốn gì nữa?”

Tiểu Mã ca bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu.

“Tiểu Mã ca, tôi không làm tổn thương anh ấy đâu, tôi chỉ muốn vào thăm thôi.”

“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin cậu à?”

Chuyện Dịch Dương Thiên Tỉ làm Vương Tuấn Khải bị thương cũng chẳng phải một hai chuyện, mấu chốt là mỗi lần như vậy Vương Tuấn Khải đều không phản kháng, Tiểu Mã ca cảm thấy cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì Vương Tuấn Khải cũng chết trong tay Thiên Tỉ, thật sự không thể hiểu nổi, người tốt bụng như ông chủ, tại sao Tiểu Dịch tổng cứ làm anh tổn thương mãi thế.

“Tôi…”

Nhất thời Dịch Dương Thiên Tỉ không biết nên nói gì, quả thật hiện tại trong mắt bọn họ, cậu vẫn xem Vương Tuấn Khải là kẻ địch.

“Để em ấy vào đi.” Bên trong truyền đến âm thanh lạnh lẽo yếu ớt.

Tiểu Mã ca bất lực để người vào.

Dịch Dương Thiên Tỉ trông thấy Vương Tuấn Khải nằm trên giường, đầu quấn đầy băng gạc, cánh tay và chân đều bị bó bột, sắc mặt trắng bệch, nhợt nhạt. Trong lòng cậu dâng lên chua xót, cậu rất muốn bước lên ôm chầm lấy anh, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.

Dịch Dương Thiên Tỉ đứng trân trân nhìn anh, không dám tiến về phía trước, trong ánh mắt lóng lánh ánh nước.

“Dịch Dị…Thiên Tỉ, không có chuyện gì thì em về trước đi, nếu như em cảm thấy vẫn chưa đủ…có thể…”

“Không, không có, em không…”

Dịch Dương Thiên Tỉ điên cuồng lắc đầu, âm thanh càng nói càng nhỏ.

Vương Tuấn Khải trông thấy dáng vẻ cúi đầu của cậu liền hít một hơi thật sâu rồi thở dài.

“Sớm quay về đi, mai em còn tiết học nữa.”

Hiện tại, Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ có 21 tuổi mới lên đại học năm 3.

“Em…cái đó…anh nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai em tới thăm anh.” Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn không có can đảm đối mặt với anh.

Vương Tuấn Khải nhìn bóng lưng của cậu mà cười khổ: “Bây giờ ngay cả cãi nhau với anh cũng không thèm nữa sao?”

Khi Thiên Tỉ bước ra, Tiểu Mã ca liền bày ra vẻ mặt phòng bị cậu.

“Tiểu Mã ca, làm phiền anh chăm sóc anh ấy, ngày mai tôi lại tới thăm.”

Dịch Dương Thiên Tỉ bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi, để lại Tiểu Mã ca với gương mặt ngơ ngác, vừa nãy là do mình bị ảo giác à? Tiểu Dịch tổng lại nhờ anh chăm sóc ông chủ? Đầu óc bị đυ.ng đến ngốc rồi chăng? Bạng Hổ đi sau Dịch Dương Thiên Tỉ càng bất ngờ hơn, đại ca mình nghĩ thông suốt rồi à?

Dịch Dương Thiên Tỉ không rời khỏi bệnh viện, mà đi tìm bác sĩ chữa trị cho Vương Tuấn Khải để hiểu rõ tình trạng của anh.

Thật ra Vương Tuấn Khải bị thương rất nặng, cánh tay và chân đều bị gãy, cả người đều phải mang nẹp sắt trong người, một năm sau buộc làm phẫu thuật để lấy ra, phần đầu bị chấn động, não tích tụ máu bầm, không lớn, làm phẫu thuật không thể lấy ra, chỉ có thể nghỉ ngơi điều độ để máu bầm tan.

Bác sĩ kê đơn bắt buộc phải nằm bệnh một tháng, đợi máu bầm trong não tan hết mới cho ra viện.

Nhưng kiếp trước vì Thiên Tỉ thường xuyên trốn tiết nên Vương Tuấn Khải vừa nằm được một tuần đã phải đến trường học giải quyết chuyện của cậu, chẳng trách tính tính Vương Tuấn Khải sau này càng ngày càng không tốt, dễ giận, còn thường xuyên đau đầu, nghĩ lại chắc chắn là do máu bầm tích tụ chưa tan hết gây ra.

Nghĩ đến đây, l*иg ngực Thiên Tỉ quặn thắt, một tuần sao, xương gãy nặng như thế, đau đớn như vậy sao anh có thể giả vờ như chẳng có gì chứ, rốt cuộc là do anh diễn tốt hay là lòng cậu vốn dĩ không để mắt đến anh.

Dịch Dương Thiên Tỉ hạ quyết tâm, lần này nhất định phải để Vương Tuấn Khải nghỉ dưỡng thật tốt, trách để lại di chứng sau này.

Đầu tiên phải quay về trường học tập thật tốt, chuyên ngành của cậu là do ông nội ép buộc học quản lý kinh doanh, bởi vì ông muốn cậu thừa kế công ty, nhưng cậu có niềm yêu thích với nhảy múa rất lớn, vừa lên năm nhất đã bị ép kết hôn với Vương Tuấn Khải, thế nên kiếp trước cậu chống lại bằng cách không thèm học.

Thế nên sau này mới có cảnh tượng Từ Gia Thuỵ dễ dàng từng bước nuốt cổ phần Dịch thị, chiếm hết những gì cậu có.

Nghĩ đến Từ Gia Thuỵ, Dịch Dương Thiên Tỉ siết chặt nắm đấm, lần này nhất định ta sẽ khiến mày sống không bằng chết!

Bạng Hổ nhìn Thiên Tỉ như vậy không khỏi rùng mình, trong lòng nghĩ tên gia hoả này không phải đang nghĩ trò gì đó tấn công Vương tổng đấy chứ!

Trùng hợp thế nào vừa đến cửa bệnh viện đã gặp phải Từ Gia Thuỵ đang xách giỏ trái cây đi vào.

“Thiên Tỉ! Sao em lại ra rồi, có bị gì không để anh xem cái nào”

Hắn ta ra vẻ như rất quan tâm Thiên Tỉ.

Bạng Hổ đứng sau lưng đen mặt, thực ra Từ Gia Thuỵ không để lộ bộ mặt thật của mình với bất cứ ai, nhưng trong nội tâm Bạng Hổ cảm thấy hắn ta rất đáng ghét, làm sao mà tiểu tổ tông lại thích tên này được, hắn cũng rất bất lực.

“Tôi không sao!”

Dịch Dương Thiên Tỉ tỉnh bơ trốn tránh tiếp xúc của hắn ta, lạnh nhạt đáp lại.

Từ Gia Thuỵ rất nhanh nhận ra thái độ của cậu.

“Thiên Tỉ làm sao thế, lại cãi nhau với Tuấn Khải sao?”

Từ Gia Thuỵ trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ luôn bày ra bộ dáng anh trai hiểu chuyện, hơn nữa trước mặt cậu hắn ta không hề nói xấu Vương Tuấn Khải, chỉ là sẽ giả vờ vô tình nhắc đến chuyện hắn ta và mẹ hắn bị Vương gia chèn ép, dẫn dắt Thiên Tỉ nghĩ rằng Vương Tuấn Khải là kẻ xấu, hẹp hòi.

“Liên quan gì đến anh, tâm trạng tôi không tốt, đừng làm phiền tôi!”

Vốn dĩ Thiên Tỉ muốn trực tiếp tỏ thái độ với hắn ta, nhưng nghĩ lại bây giờ không phải lúc lột bộ mặt đáng ghét ấy, nên liền bày ra dáng vẻ như đang giận dỗi.

“Được được được, không phiền em nữa, đợi tâm trạng em tốt lên anh lại tìm em, được không nào?”

Hắn ta trước sau như một vẫn cố tỏ ra dáng vẻ đang dỗ dành cậu.

“Ừm.”

Dịch Dương Thiên Tỉ không chế cảm giác ghê tởm trong lòng, xoay người rời đi.

Từ Gia Thuỵ nghi ngờ nhìn bóng lưng cậu, hắn ta cảm thấy Thiên Tỉ có chút kì lạ, là do bản thân ảo giác sao?

Ngày thứ hai Dịch Dương Thiên Tỉ vừa tan học liền nhanh chóng chạy đến bệnh viện, trên đường đi qua tiệm cháo mà cậu yêu thích nhất, không biết Vương Tuấn Khải có thích hay không, thế nên liền gọi một phần cháo hải sản mang qua đó.

Cậu vừa vào đã nghe thấy tiếng tức giận của Vương Tuấn Khải.

“Cút!”

Dịch Dương Thiên Tỉ kinh ngạc đẩy cửa đi vào, Từ Gia Thuỵ đang lấy tay đỡ lấy trán vừa bị đánh, trên đất vẫn còn giỏ trái cây lăn lông lốc.

“Tuấn Khải, cậu đừng tức giận, bị thương thì nên nghỉ ngơi cho tốt, tôi không làm phiền cậu nữa.”

“Thiên Tỉ?”

Hắn ta vờ như vừa thấy Thiên Tỉ đi vào.

Dịch Dương Thiên Tỉ liếc nhìn Vương Tuấn Khải đang im lặng, những người có mặt ở đấy đều cảm thấy chắc chắn sắp cãi nhau đến nơi rồi.

“Đừng cãi nhau với cậu ấy, anh là anh trai nhường nhịn cậu ấy cũng là chuyện đương nhiên.”

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới quay người nhìn hắn ta, lại bày ra dáng vẻ uỷ khuất đó, kiếp trước mình bị ngu mới bị tên khốn này điều khiển.

“Anh về trước đi.” Trong giọng nói không mang theo bất kì cảm xúc gì, nhưng trong mắt Tuấn Khải đó chính là sự thất bại thảm hại của chính mình.

Đợi hắn ta rời đi, Tiểu Mã ca mới mở lời: “Là do hắn ta đến gây hấn với ông chủ trước, hắn chẳng tốt lành gì đâu.”

Cho dù nói với Thiên Tỉ cả ngàn cả vạn lần, anh cũng không thể nhịn được lên tiếng giải thích giúp Vương Tuấn Khải.

“Ừm, tôi biết rồi.”

Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác, lúc này lẽ ra phản ứng của Dịch Dương Thiên Tỉ phải là mắng như tát nước vào mặt Tuấn Khải mới đúng chứ? Sao lại khác với dự đoán rồi!

“Cậu ra ngoài trước đi.”

Đây là lời Vương Tuấn Khải nói với Tiểu Mã ca, anh do dự một lát nhưng cũng vâng lệnh đi ra ngoài.

Thoáng chốc căn phòng chỉ còn hai người họ, không khí trở nên ngượng ngùng.

Dịch Dương Thiên Tỉ đặt cháo một bên, cúi người dọn dẹp đồ đạc lộn xộn dưới đất.

“Đầu anh đang bị thương, tức giận không tốt cho cơ thể, nếu anh không thích có thể bảo Tiểu Mã ca đuổi người đi là được, cần gì phải nổi giận với chính mình chứ?” Dịch Dương Thiên Tỉ mím môi nhìn anh.

“Đau lòng hắn ta sao?”

Vương Tuấn Khải hoàn toàn không bắt được trọng điểm trong câu nói của Thiên Tỉ, chỉ cảm thấy đang trách mình tại sao lại làm tổn thương người của cậu.

“Em là đau lòng vì anh.”

Dịch Dương Thiên Tỉ buộc miệng nói ra.

Vương Tuấn Khải hoàn toàn không nghĩ đến cậu sẽ nói như thế, nhất thời tai đỏ ửng lúng túng không biết nên nói gì.

“Cơm tối vẫn chưa ăn đúng không, em mang cháo đến cho anh đấy, là tiệm mà em thích ăn nhất đó.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhanh chóng đưa cháo đến trước mặt anh.

Vương Tuấn Khải bày ra gương mặt nghi ngờ nhìn cậu, anh không dám tin Dịch Dương Thiên Tỉ lại đối với anh như thế, dù gì trong mắt cậu anh vẫn là hung thủ gϊếŧ hại ông nội cơ mà.

“Ồ, quên mất, tay anh không tiện, để em đút cho anh.” Cậu cầm thìa đưa lên miệng thổi.

“Thiên Tỉ, có chuyện gì thì em cứ nói thẳng ra đi.”

Vương Tuấn Khải động lòng trước nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm chỉnh nói.

“Ăn cháo trước đi đã.”

Thật sự Dịch Dương Thiên Tỉ không biết nên giải thích thế nào.

“Cháo hải sản?”

Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn vào bát cháo, trong ánh mắt lóe lên tia bi thương, quả nhiên là tự mình đa tình.

“Đúng đó! Em thích ăn nhất đó nha, anh thử đi.”

Dịch Dương Thiên Tỉ cười toe toét lộ ra đôi đồng điếu.

“Để anh tự ăn.”

Vương Tuấn Khải cười khổ sau đó nhận lấy thìa trong tay cậu.

“Vậy em giúp anh cầm bát nhé.”

Dịch Dương Thiên Tỉ biết rằng quan hệ giữa bọn họ không thể thay đổi một sớm một chiều được.

Vương Tuấn Khải không nói gì, chầm chậm đưa cháo vào miệng, Thiên Tỉ nhìn anh, trong lòng nghĩ, tại sao nam nhân này ăn cháo thôi cũng đẹp đến thế, không nhịn được liền bật cười, nhưng đến bên tai Vương Tuấn Khải lại mang ý khác 『Em thật sự muốn mạng của anh đến vậy sao』

“Ông chủ, ở đây có văn kiện…cậu đang làm gì thế!”

Tiểu Mã ca vừa từ bên ngoài đi vào liền ngửi thấy mùi hải sản nồng nặc, duỗi tay đầy nửa bát cháo trong tay Thiên Tỉ.

Trông thấy bát cháo vừa rồi Vương Tuấn Khải đang ăn rất “ngon miệng” bị đẩy đổ, Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận.

“Anh bị điên à? Lẽ nào sợ tôi hạ độc chắc!”

“Như thế này thì khác gì hạ độc đâu chứ!”

“Ông chủ!”

Dịch Dương Thiên Tỉ chưa kịp phản bác, đã trông thấy Tiểu Mã ca chạy đến đầu giường Vương Tuấn Khải ấn chuông báo, lúc này sắc mặt anh đỏ bừng, từ từ ngã xuống.

“Anh!”

Dịch Dương Thiên Tỉ trực tiếp bị dọa sợ. Bác sĩ lẫn y tá chạy tới, Tiểu Mã ca để họ khiêng Tuấn Khải đi.

“Tiểu Dịch tổng, cậu nhất định phải thấy ông chủ chết thì cậu mới vui à?”

“Tôi không biết…”

“Cậu không biết? Cậu không biết cái gì chứ, là không biết ngài ấy dị ứng với hải sản hay là không biết ngài ấy yêu cậu bao nhiêu, cho dù cậu cho ngài ấy uống thuốc trừ sâu thì chắc chắn ngài ấy cũng không hề do dự mà uống nó, ngài ấy vì cậu mà không biết bao nhiêu lần xém mất mạng, cho dù là tảng đá thì trái tim của cậu cũng nên mềm rồi chứ?”

“Tôi…xin lỗi…”

Dịch Dương Thiên Tỉ cúi thấp đầu, từng giọt nước mắt cứ như thế rơi xuống.

Cậu không biết Vương Tuấn Khải thích ăn gì nên mới mua thứ mình thích ăn nhất, kết quả ngay cả việc anh dị ứng với hải sản cậu cũng không biết, tên ngốc đó nhất định nghĩ rằng mình cố ý.

Tiểu Mã ca trông thấy dáng vẻ của cậu cũng cảm thấy mình vừa rồi có hơi nặng lời, thế nên không để ý đến cậu nữa.

May mắn thay không có chuyện gì lớn, bác sĩ dặn dò lần sau nhất định phải chú ý, vốn dĩ bị thương nặng như vậy sức đề khác cũng kém đi, còn bị dị ứng, chắc chắn bệnh nhân sẽ cảm thấy khó chịu.

Vương Tuấn Khải đã ngủ thϊếp đi, Thiên Tỉ muốn vào thăm nhưng Tiểu Mã ca không cho, cậu liền ngồi trước phòng bệnh bày ra vẻ đáng thương.

Tiểu Mã ca vừa bước ra trông thấy cậu vẫn ngồi đó nên cũng không cầm lòng được liền cho người vào.

Lúc này gương mặt Vương Tuấn Khải đỏ hồng hồng, vốn dĩ da của anh hơi trắng, bây giờ rất giống một chú búp bê kiểu Tây, chỉ có đôi môi trắng bệch không tí máu mới thể hiện rõ anh là người bệnh.

“Xin lỗi…”

Là chính em lần nữa hại anh, Dịch Dương Thiên Tỉ nắm lấy lòng bàn tay nóng hổi của anh mà lòng đau như cắt.

Bác sĩ nói bị dị ứng có thể sẽ phát sốt cả đêm.

“Có phải em đến xem tôi có còn thở hay không đúng chứ?”

Vương Tuấn Khải chầm chậm mở mắt, rút tay lại, không chút sức lực lên tiếng.

“Không…không phải…”

Dịch Dương Thiên Tỉ hoảng loạn xua tay.

Sau đó từ từ bình tĩnh mở miệng nói: “Rõ ràng anh biết bản thân dị ứng hải sản, tại sao lại…”

“Chỉ cần em cho anh đều chấp nhận.”

Khi Tuấn Khải nói ra lời này không hề nhìn về phía Dịch Dương Thiên Tỉ, giống như những lời ấy là anh tự nói với chính mình.

Thiên Tỉ nghe anh nói thế cổ họng trở nên nghẹn ngào, sống mũi chua xót nước mắt lại trào ra lần nữa.

Vương Tuấn Khải trông thấy cậu khóc, phòng bị trong lòng đột nhiên sụp đổ, bất cứ lúc nào nước mắt của Thiên Tỉ cũng là vũ khí tốt nhất đối phó với anh.

Anh hít một hơi thật sâu sau đó thấp giọng nói: “Anh không có ý trách em, em về trước đi, anh không sao rồi.”

“Ngày mai là thứ bảy.”

Dịch Dương Thiên Tỉ đáp lại như vậy nhưng Vương Tuấn Khải vẫn chưa hiểu ý cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ lại bổ sung: “Hôm nay em ở lại đây, bác sĩ nói tối anh phải có người chăm sóc.”

“Không cần đâu, em đi đi.”

Nực cười, Vương Tuấn Khải không tin tưởng Thiên Tỉ đơn thuần chỉ đến chăm sóc anh.

“Nhưng trời đã tối rồi, em sợ~”

Dịch Dương Thiên Tỉ chu môi, mắt ngập nước nhìn anh.

“Không phải có Bạng Hổ rồi à?”

Vương Tuấn Khải không dám ngẩng đầu, anh sợ chính mình không nhịn được mà mềm lòng.

“Bạng Hổ có việc không có ở đây.”

Cười chết, Dịch Dương Thiên Tỉ cố ý kiếm việc cho Bạng Hổ làm.

“Để anh bảo Tiểu Mã ca đưa em về.”

“Đừng mà~Anh ta không thích em.”

Dịch Dương Thiên Tỉ bướng bỉnh đáp.

“Ca~Anh đừng đuổi em đi có được không~”

Cậu dè dặt nắm lấy góc áo của anh.

Vương Tuấn Khải không dám tin nhìn chằm chằm cậu, từ khi hai người kết hôn, Dịch Dương Thiên Tỉ chưa hề gọi “anh” bao giờ, luôn xưng hô cả họ tên của anh.

“Vậy tối em chỉ có thể ngủ ở sô pha thôi đấy.”

Nói xong Vương Tuấn Khải xoay lưng về phía cậu, chỉ có đôi tai đỏ ửng đã bán đứng anh, cuối cùng cũng chịu bại trận trước cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười, chuyện buổi tối thì để tối nói, dù sao bây giờ cũng đã được ở lại rồi.