Thời Hạ mắc bệnh thận, cả hai quả thận đều bắt đầu suy kiệt.
Bác sĩ khuyên cô đừng từ bỏ hy vọng, phải thả lỏng tâm tình, việc tâm tình tốt đối với bệnh tình rất quan trọng.
Người bác sĩ phụ trách của cô rất tốt, nói rất uyển chuyển, nhưng Thời Hạ nghe được chính là hai ý, hoặc là đổi thận, hoặc là chết.
Mà hiện tại không có nguồn - thận, cho nên Thời Hạ chỉ còn một con đường, chính là chết!
Thật ra Thời Hạ rất muốn chết, bác sĩ phụ trách của cô nói rất đúng, người muốn tồn tại phải có hy vọng, nhưng con mẹ nó cô đã không có hy vọng, hy vọng ở nơi nào?
Hy vọng sau khi chết đầu vào cái thai tốt sao?
Lúc Thời Hạ nghĩ nên chết như thế nào mới có thể giữ lại một tia tôn nghiêm còn sót lại, cũng là lúc đang nằm hút thuốc ở tầng cao nhất của bệnh viện.
Một trăm người bệnh nằm viện thì có một trăm người không cho phép hút thuốc, có vô số cặp mắt của bác sĩ và y tá nhìn chằm chằm cậu, nếu không muốn bị nhắc mãi đến chết, thì chỉ có thể tìm lối tắt.
Mà tầng cao nhất của bệnh viện thì thành nơi dành cho câu lạc bộ nghiện thuốc lá, trong nhóm ông chú trung niên có hàm răng ố vàng, một cô gái trẻ còn xinh đẹp như Thời Hạ là người dành thời gian dài nhất ở chỗ này.
Người mà, đều phải chết thôi, thế nhưng còn muốn chết có tôn nghiêm thì thật là nực cười.
Thời Hạ núp ở một góc chắn gió, cô hăng hái hút một điếu thuốc, cảm thấy cứ như vậy mà chết đi đã là khá tốt, mấy năm nay cô hút thuốc rất nhiều, cũng may hàm răng không biến thành màu vàng, chờ tới khi tới tuổi như mấy ông chú trung niên kia, dù cho lớn lên khá xinh đẹp đi chăng nữa mà cả hàm răng đều vàng khè, cô cũng chịu không nổi.
Gió của ngày hè oi bức mang theo hơi ẩm, Thời Hạ dùng ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc rồi thành thạo hít mây nhả khói, mái tóc ngang vai bay nhảy theo gió trong đêm tối, nếu lúc này có ai đó đi lên e là sẽ bị cô hù cho sợ chết khϊếp.
Cái bệnh viện đáng sợ gì chứ, e là phải tìm hiểu kỹ càng một chút về sự kỳ bí trên sân thượng rồi.
Sau khi người nọ đẩy cửa sân thượng đi vào, Thời Hạ đang đổi sang một điếu thuốc khác, đang quẹt que diêm.
Vào ban ngày, y tá đã tịch thu thuốc lá và bật lửa của cô, cô phải mượn ba điếu thuốc và một bao diêm từ người bạn hút thuốc nằm phòng bên cạnh rồi mới bò lên đây.
Gió quá lớn, que diêm sáng một lúc rồi tắt ngúm, Thời Hạ lại quẹt thêm hai que, cứ lặp lại như thế, cho đến khi cửa sân thượng bị mở ra.
Thời gian này sẽ có người hút thuốc chạy lên đây hút cho đỡ nghiện, Thời Hạ cũng không khác gì bọn họ, cô ngậm điếu thuốc ngẩng đầu nhìn qua đó.
Trên sân thượng có treo một cái bóng đèn 50W, khá mờ mờ ảo ảo, ngay chỗ cửa ra vào, nói đúng hơn là ngay trên đỉnh đầu người kia.
Thời Hạ ngơ ngẩn rất lâu, cho đến khi que diêm tắt đi, đốt tới đầu ngón tay cô.
Người đàn ông với nét mặt tang thương, vác theo một cái balo, cả người phong trần mệt mỏi.
Nếu không phải cặp mắt kia, Thời Hạ đúng là nhận không ra người này chính là tên Thẩm Nhất Thành có gương mặt cao ngạo lại biết thả thính trong trí nhớ.
Vào đêm khuya của ngày hè oi bức, đôi mắt của Thẩm Nhất Thành dường như sáng hơn cái bóng đèn 50W trên đỉnh đầu anh.
Thẩm Nhất Thành đi lên trước ném cái balo xuống đất làm nổi lên một lớp bụi, Thời Hạ nhịn không được ho khan vài tiếng.
Thẩm Nhất Thành ngồi xuống bên người cô, vươn tay rút điếu thuốc trong miệng cô nhét vào trong miệng mình, cũng không biết Thời Hạ đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng lại rút que diêm sáp lại gần.
Thẩm Nhất Thành thuận theo tay cô hút hai cái, rũ mắt, ngậm thuốc lá, giọng nói trầm thấp không có bất cứ tình cảm gì, “Tôi đã ghép thử, thành công rồi, cắt thận cho cậu.”
Sự chú ý của Thời Hạ có lúc tập trung có lúc không.
Đã bao lâu không gặp nhau rồi?
Thời Hạ cần phải suy nghĩ một chút.
Nếu chỉ nghĩ thôi thì đúng là nghĩ được chính xác là ngày nào.
Trí nhớ của cô từ khi nào trở nên tốt như vậy?
Chín năm bảy tháng mười ngày
Thời Hạ giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, hiện tại là 11 giờ 30 phút nửa đêm.
Ngày anh đi là 10 giờ sáng, nói như vậy chính là chín năm bảy tháng mười ngày thêm 13 tiếng rồi.
“Mấy năm nay đi đâu?”
Không gặp nhau trong khoảng dài như vậy, có phải hẳn nên ôn lại chuyện cũ hay không?
“Stromboli.”
“À” Thời Hạ kéo dài giọng nói, chớp chớp mắt, “Đó là chỗ nào? Chưa từng nghe nói.” Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
“Cậu không cần quan tâm đó là chỗ nào.” Thẩm Nhất Thành hung hăng hút một hơi rồi nhả ra mấy vòng khói, “Vẫn nên quan tâm thận của cậu trước đi.”
Thời Hạ nhún nhún vai, móc một điếu thuốc cuối cùng rồi ngậm vào miệng, nghiêng đầu kề sát Thẩm Nhất Thành, điếu thuốc của cô đυ.ng trúng điếu thuốc anh đang ngậm trong miệng.
Sau lưng Thẩm Nhất Thành trở nên căng thẳng.
Thời Hạ hút một hơi, chỗ hai điếu thuốc giao nhau lúc sáng lên lúc ảm đạm trong bóng đêm.
Một hộp thuốc sáu xu kém chất lượng.
Thời Hạ rít một cái, có vẻ khác với hương vị trước đó.
Thẩm Nhất Thành cứ ngồi như vậy, tùy ý để cô tới gần lại rời xa, biểu tình không mấy mặn mà.
Hơi thở phong trần mệt mỏi và mùi nước sát trùng ở bệnh viện hoàn mỹ hòa vào nhau.
“Đi chỗ đó làm gì?” Không khí có chút nặng nề.
Thời Hạ hút được một nửa điếu thuốc, cũng không chờ tới khi Thẩm Nhất Thành trả lời.
Ngay khi Thời Hạ cho rằng anh sẽ không trả lời, Thẩm Nhất Thành mở miệng, “Xem núi lửa.”
Mí mắt của Thẩm Nhất Thành núp trong bóng đêm giật mạnh, thật đúng là sự dũng cảm phức tạp.
Đèn neon nhấp nháy, Thời Hạ cho rằng việc mà bản thân đã quên đi lại nhớ lại tựa như nước chảy ào ra từ ngõ ngách nào đó trong não bộ, là bởi vì sự xuất hiện đột nhiên của người này.
Thời Hạ luôn mang theo tâm thái bình thản chờ chết cũng bị loại cảm xúc này làm cho rất buồn phiền, thì ra có một số việc đúng là còn khó chịu hơn chết.
Sự phiền muộn này, điếu thuốc không biết đã tắt từ lúc nào, que diêm cũng đã cháy hết từ lâu, Thời Hạ ném đi nửa điếu thuốc còn lại.
Không có thuốc lá làm cho Thời Hạ thiếu mất chút cảm giác an toàn, móng tay cô nhẹ nhàng vẽ vời trên mặt đất, không có lời để nói thì tìm bừa lời nào đó để nói, “Nếu đã đi ngắm núi lửa, sao lại trở lại rồi?”
Từ trước đến nay cô không hề nghĩ tới sẽ có một ngày ngồi nói chuyện phiếm bình thản như thế với Thẩm Nhất Thành, dường như giữa bọn họ không hề có những ân oán trước đó.
“Bởi vì cậu sắp chết.” Thẩm Nhất Thành cười tự giễu, ngón trỏ gập lại búng điếu thuốc.
“Cho nên, cậu về để tặng thận cho tôi?” Thời Hạ nhịn không được nở nụ cười, người này ngàn dặm vạn dặm gấp gáp trở về để tặng cô quả thận sao?
Hơn nữa còn ghép thận thành công, chuyện này con mẹ nó đều là nghiệt duyên gì đây!
Thẩm Nhất Thành không nói chuyện.
Thời Hạ cười đứng lên, “Cậu đi đi.”
Con người Thẩm Nhất Thành này, bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, chưa bao giờ cho phép người khác nợ cậu ta.
Đây là một quả thận, thận đó, đồ vật quý giá nhất của đàn ông.
Thời Hạ nhịn không được nhìn xuống nửa người dưới của anh, cặp chân dài này, vòng eo rắn chắc này, còn có bộ phận nào đó không thể nói ra giấu trong quần kia, chắc quả thận này nhất định không có cơ hội rảnh rỗi gì mấy năm nay rồi?
Nếu cô lấy quả thận của anh thật, e là Thẩm Nhất Thành sẽ cắn chặt không tha.
Quả thận này, cô không nợ được đâu.
Nhưng Thời Hạ đã quên, rằng thằng nhãi Thẩm Nhất Thành này muốn làm chuyện gì đó thì sẽ không ai có thể ngăn cản anh ta, anh ta muốn tặng thận của anh ta cho Thời Hạ, Thời Hạ không cần cũng phải cần!