Thập Niên 80: Vợ Béo Của Anh Chàng Quân Nhân

Chương 27:

Chu Thế Thành vừa mới rời đi, Diệp Ninh lập tức đến phòng cảnh vệ nhận được điện thoại của đoàn văn công.

“Đồng chí Diệp Ninh, buổi phỏng vấn ngày hôm nay, cô đã đạt yêu cầu, tám giờ sáng mai, cô cầm hồ sơ đến công đoàn báo danh.”

Đối phương thông báo vô cùng ngắn gọn.

Cúp điện thoại xong, trên mặt Diệp Ninh lộ ra một nụ cười vui sướиɠ.

Không ngờ thật sự trúng tuyển.

Hôm sau.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, Diệp Ninh đã bắt đầu rèn luyện.

Sau đó canh đúng thời gian quay về lại đại viện, bởi vì không thể tắm rửa, buổi sáng nhà tắm không mở cửa, cho nên cô tìm một cái thùng gỗ lớn nhất trong nhà ra, hứng một chậu nước ở trong nhà làm vệ sinh cá nhân cơ bản.

Sau đó cô lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó kinh ngạc vui vẻ phát hiện lưng quần đã dư ra được một chút rồi.

Cô quá nặng, rèn luyện với cường độ cao cộng thêm khống chế về phương diện ẩm thực, hiệu quả cũng rất rõ rệt.

Tuy rằng gương mặt của cô còn chưa thay đổi quá nhiều, nhưng cô lại có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể.

Sáng sớm ăn nửa cái bánh bao và hai cái trứng, mặt mày sáng sủa đi ra khỏi nhà.

Viện gia chúc cách đoàn văn công khá xa, Diệp Ninh tính toán cẩn thận thời gian, cố ý chọn cách đi bộ.

“Liên trưởng Cố, đó có phải Diệp Ninh không?”

Trên xe jeep quân dụng, Cố Phong đang lái xe nghe được Giả Hạo đang ngồi ở ghế phụ nói, gương mặt lập tức căng chặt.

Anh nhìn theo tầm nhìn của Giả Hạo, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ninh ở cách đó không xa.

Anh hơi nhíu mày này, bình thường người phụ nữ này đều ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới thức dậy, sao bây giờ còn chưa đến bảy giờ đã đi ra ngoài rồi.

Giả Hạo đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Có khi nào cô ấy đến bộ đội tìm anh không?”

Dù sao hai vợ chồng bọn họ đang muốn ly hôn.

Ánh mắt Cố Phong hơi dao động, đây không phải là đường đi đến bộ đội.

Giả Hạo cũng lập tức phát hiện ra điểm này: “Nếu như đến tìm anh thì cô ta phải đi về hướng đông mới đúng.”

Nhưng mà hiện tại cô lại đi về phía bắc.

“Liên trưởng Cố, có cần đi qua đó hỏi thử không?”

Cũng không phải bọn họ lo lắng quan tâm Diệp Ninh mà là sợ sáng sớm hôm nay cô lại kiếm chuyện gì nữa.

Cố Phong siết chặt lấy tay lái, rõ ràng là cũng đang rối rắm.

Anh thật sự không muốn nhìn người phụ nữ này thêm lần nào nữa.

Ngay lúc hai người đang do dự thì bọn họ lại phát hiện Diệp Ninh muốn qua đường.

Tốc độ xe của Cố Phong cũng không nhanh, anh vẫn còn cách Diệp Ninh một khoảng cách.

Hiện tại là giờ đi làm buổi sáng, cho nên trên đường cũng có không ít xe.

Lúc này đột nhiên có một đứa bé gái bốn năm tuổi từ ven đường chạy ra, cô bé kia thật sự còn rất nhỏ, chờ đến khi phản ứng lại thì cô bé đã chạy ra đến giữa đường rồi.

“Liên trưởng Cố, cẩn thận!”

Giả Hạo vừa mới lên tiếng, Cố Phong cũng đã giảm tốc độ, hơn nữa còn nhanh chóng dừng lại.

Tuy rằng bọn họ nhanh tay lẹ mắt nhưng mà những chiếc xe khác rõ ràng là không ngờ được sẽ xảy ra chuyện thế này.

Một chiếc xe hơi màu đen chạy vụt qua bên cạnh xe jeep, mặc dù xe đã phát ra tiếng thắng xe chơi tai, cực lực muốn giảm tốc độ lại, nhưng vẫn cứ đang lao nhanh về phía cô bé kia.

Trái tim của Cố Phong và Giả Hạo đã nhảy lên đến cổ họng, cho dù bọn họ muốn cứu người thì cũng đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe kia đâm vào người cô bé.

Ngay tại giây phút nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng người đột nhiên nhào đến.

Sau đó là tiếng thét chói tai ở xung quanh vang lên, xe hơi màu đen xông qua đường cái, cuối cùng dừng lại ở vị trí cách xa chừng trăm mét.

Mà chỗ cô bé đó đứng lúc nãy đã trống không.

Cô bé bị bóng người lao ra khi nãy đẩy ra xa hai mét, sau đó ngã lăn ra đất cùng với người kia.

Diệp Ninh ngã quay, mắt nổ đom đóm, nhưng mà vẫn lập tức nhìn về phía bé gái ôm trong lòng.

“Em gái, em có sao không?”

Cô bé lành lặn không bị thương gì, nhưng trải qua tình huống nguy hiểm như thế, vẫn rất hoảng sợ, lập tức òa khóc.