Thập Niên 80: Vợ Béo Của Anh Chàng Quân Nhân

Chương 16:

“Được rồi, cô cũng đừng giả ngu với tôi nữa. Tám giờ rưỡi sáng mai, đến đại sảnh đoàn văn công báo danh.”

Vương Hinh Tuyết dùng giọng điệu khó chịu nói xong câu này, thậm chí trong lòng đã tính toán sẵn, ngày mai chắc chắn phải làm Diệp Ninh mất sạch mặt mũi mới được.

Nhìn theo bóng dáng Vương Hinh Tuyết rời đi, Diệp Ninh suy nghĩ một lúc lâu vẫn không thể nào hiểu được.

Tạm thời quăng chuyện này ra sau đầu, hôm nay cô có chuyện càng quan trọng hơn.

Một tiếng sau, Diệp Ninh đã ngồi ở văn phòng của chủ nhiệm bộ phận mua sắm của xưởng tạo giấy.

“Cô là ai? Tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Xin chào chủ nhiệm Phùng, tôi tên Diệp Ninh. Hôm nay tôi đến đây là muốn tìm ông bàn chuyện mua bán.”

Diệp Ninh âm thầm quan sát chủ nhiệm Phùng Cương, khi trả lời câu hỏi cũng không hề kiêu ngạo hay tự ti.

Phùng Cương bốn mươi tuổi nhưng tóc chỉ còn lại vài cọng, bụng hơi to, đôi mắt khi nhìn người khác có vẻ vô cùng khôn khéo.

“Cô có bị nhầm lẫn gì không? Từ trước đến nay xưởng tạo giấy chúng tôi chỉ đối công không đối tư, sẽ không bàn chuyện làm ăn với tư nhân.”

Phùng Cương nhìn người rất chuẩn, cô gái mập ở trước mặt cho dù là về cách ăn mặc hay là khí chất đều vô cùng bình thường, nói với ông ấy là muốn bàn chuyện làm ăn, rõ ràng là đang nói đùa.

Diệp Ninh cũng không ngoài ý muốn khi nghe ông ấy trả lời như thế, chỉ tiếp tục nói: “Tôi có một mớ mảnh gỗ vụn, có thể bán lại với giá thấp để cho quý xưởng sản xuất giấy.”

Phùng Cương đã chuẩn bị tiễn khách rồi, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược trở vào.

Mấy ngày nay Diệp Ninh đã tìm hiểu rất kỹ về những nhà xưởng ở xung quanh rồi, quy mô của nhà máy tạo giấy này cũng không tính là quá nhỏ, nghe nói mỗi năm có thể sản xuất lên đến hàng trăm tấn giấy, làm giấy nhiều như thế thì cũng yêu cầu số lượng nguyên vật liệu vô cùng khổng lồ.

Cho nên khi cô nhìn thấy đống vật liệu gỗ bị vứt đi chồng chất ở đằng kia, nơi đầu tiên cô nghĩ đến chính là nơi này.

Phùng Cương híp mắt lại: “Chỗ chúng tôi là xưởng tạo giấy, không phải nơi để cô chơi đùa, một chút mảnh gỗ vụn ít ỏi chẳng đáng để chúng tôi mua sắm.”

Diệp Ninh hơi mỉm cười nói: “Tôi đương nhiên là biết chứ, nếu trong tay tôi có khoảng mười tấn mảnh gỗ vụn thì thế nào?”

Vẻ mặt của Phùng Cương lập tức cứng đờ lại: “Mười tấn?”

Diệp Ninh gật đầu nói: “Đúng vậy, khoảng mười tấn.”

“Cô lấy đâu ra nhiều mảnh gỗ vụn như thế?” Phản ứng đầu tiên của Phùng Cương chính là cô đang nói dối.

“Nguồn gốc xuất xứ của mảnh gỗ vụn tuyệt đối chính quy, nếu ông có hứng thú thì chúng ta có thể bàn đến giá cả, hơn nữa ông chắc chắn sẽ hài lòng.” Giọng điệu của Diệp Ninh vô cùng chắc chắn.

Phùng Cương muốn thông qua vẻ mặt của cô để tìm hiểu một chút manh mối, nhưng cho dù ông ấy có cố gắng nhìn thế nào thì cũng không cảm nhận được cảm xúc của Diệp Ninh.

Nếu cô gái này nói như thế, vậy có nghĩa là cô biết rõ giá cả mua sắm nguyên vật liệu, nhưng mà giá của mảnh gỗ vụn đắt hơn nguyên vật liệu mà bọn họ đang sử dụng hiện tại, không lẽ cô sẽ có bất ngờ gì cho ông ấy hay sao?

Dưới ánh nhìn chăm chú của Phùng Cương, Diệp Ninh hơi mấp máy khóe miệng nói: “Một trăm năm mươi đồng một tấn.”

Thật ra cô không thể nào biết được giá nhập hàng nguyên vật liệu của xưởng tạo giấy, nhưng mà lại có thể thông qua giá bán giấy hiện tại để đoán chừng.

Mà giá cả cô đưa ra dùng để làm phí tổn thì tuyệt đối có thể đáp ứng được giá bán giấy hiện tại.

Nói xong, cô lập tức để ý đến từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất trên mặt Phùng Cương.

Lần đàm phán này, cô không có quá nhiều thứ để đặt cược, thứ duy nhất cô có thể dựa vào cũng chỉ là kinh nghiệm phong phú của bản thân.

Quả nhiên, khi Phùng Cương nghe được giá cả này, cơ bắp trên mặt khẽ run, nhưng mà cũng chỉ trong giây lát đã lập tức lắc đầu.

“Giá này đã hơn xa giá nhập hàng của chúng tôi, chỉ e là chúng ta không thể hợp tác được.”

Trong lòng Diệp Ninh thầm mắng một câu cáo già, đồng thời cũng lộ ra vẻ tiếc nuối.

“Vậy sao, vậy thì tiếc quá rồi. Nhưng mà cũng không sao cả, hi vọng sau này chúng ta sẽ lại có cơ hội hợp tác.”

Cô nói xong lập tức đứng lên, chuẩn bị rời đi thật.