Người Làm Công Mạnh Nhất Quy Tắc Quái Dị

Chương 7: Quy Tắc Quái Dị Ở Phòng Ngủ 404 (6)

Quy tắc lớp học:

Quy tắc thứ nhất: Khi đi học cần phải nhiệt tình tập trung, nghiêm túc nghe giảng.

Quy tắc thứ hai: Lớp buổi sáng phải đứng thẳng, lớp buổi chiều không thể đứng thẳng, lớp buổi tối không thể nói chuyện.

Quy tắc ba: Trong lúc đi học không thể lớn tiếng ồn ào, dù cho học viên khác có bỗng nhiên biến mất.

Quy tắc bốn: Khi đạo sư yêu cầu trả lời câu hỏi, không thể từ chối.

Quy tắc năm: Giáo viên có quyền đánh giá hành vi của học viên.

Tề Sanh vừa mới xem xong, giấy quy tắc đã bị đạo sư cầm đi, còn may mà quy tắc chỉ có năm điều, mặc dù không cầm ở trong tay cũng có thể nhớ kỹ.

Đạo sư thu quy tắc xong, bỏ chúng nó tới cái bàn trước mặt mình, trên bàn trừ mấy tờ giấy trắng ấy, còn để một chồng sách.

Tề Sanh có ý nhìn xem trên sách viết cái gì, lại phát hiện mặc dù khoảng cách không xa, nhưng cô vẫn mơ mơ màng màng xem không rõ, quyển sách này tuyệt đối có vấn đề, lát nữa nhìn xem có cơ hội tra xét hay không.

“Được, trước khi đi học tôi nói về quy củ lớp học của chúng ta trước.”

Tay đạo sư cầm một cây thước màu đỏ, múa may cây thước đi tới đi lui bên cạnh sáu người, như vậy làm người ta không chút nghi ngờ, một khi có người làm ông ta không vui, thước liền lập tức có thể làm đầu người đó rơi xuống đất.

“Thứ nhất: Lớp sáng, lớp chiều, lớp tối đều phải học, có người không đi học, tôi sẽ không vui, hậu quả rất nghiêm trọng.”

“Thứ hai: Bởi vì nguyên nhân nào đó, cho nên tôi sẽ vui khi nhìn thấy các người qua cửa, chờ học xong mười tiết chương trình học, các người liền có thể rời khỏi nơi này, nếu có người muốn rời đi sớm hơn, có thể chủ động tới tìm tôi dạy thêm.”

“Thứ ba: Tin tức bên ngoài rất đáng sợ, sẽ làm các người trở nên không bình thường, nếu thu được tin tức bên ngoài, giao cho chúng tôi xử lý.”

Dứt lời, ông ta nhìn quét qua một vòng, Tề Sanh cảm giác được một cổ lạnh lẽo từ cổ thổi qua.

Đạo sư đè thấp giọng, hỏi: “Nghe rõ chưa?”

Sáu người cùng trả lời: “Nghe rõ.”

Đạo sư vui vẻ nở nụ cười, giọng nói lại áp lực không dám lớn tiếng, tiếng “Ha hả ha hả” trầm thấp giống như quỷ kêu, vừa áp lực rồi lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh.

Tề Sanh làm lơ tiếng cười làm cho trái tim kịch liệt nhảy lên, trong lòng phán đoán, quy tắc của thế giới Quái Dị cũng có ảnh hưởng với NPC, ngay cả đạo sư cũng không dám lớn tiếng ồn ào.

“Được, hiện tại đi học, đứng dậy.”

“Từ từ! Mọi người đừng đứng lên” Tề Sanh hạ giọng, bởi vì không biết lớn giọng như thế nào mới tính là ồn, không dám lớn tiếng nói chuyện.

Còn may mấy người phía sau đều nghe lời, không ai có động tác.

Đạo sư vui vẻ hỏi: “Vị học viên này, cô muốn từ chối yêu cầu hợp lý là đứng dậy đi học của thầy sao?”

“Không phải không phải.” Nụ cười trên mặt Tề Sanh càng ấm áp hơn đạo sư: “Em chỉ là muốn hỏi một chút trước khi đi học, hiện tại chúng em đang học lớp sáng, lớp chiều, hay là lớp tối vậy thôi.”

Mặt đạo sư rõ ràng cứng lại một chút, không tình nguyện mà trả lời: “Lớp chiều.”

Những người khác đều cả kinh, mọi người đều ngầm hiểu lớp đầu tiên được gọi lên học là lớp sáng, cho nên mới muốn đứng dậy theo lời đạo sư.

Nhưng mà quy tắc chính là nói, lớp chiều là không cho phép đứng dậy!

Nếu vừa rồi sơ sẩy một chút, vậy chờ đợi bọn họ chính là cái chết.

Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm Tề Sanh, chờ đợi bước tiếp theo của cô.

Tề Sanh nhanh chóng chải vuốt quy tắc một lần trong lòng, sau đó cười hỏi: “Vậy xin hỏi vì sao đạo sư muốn chúng em đứng dậy trước khi đi học ạ.”

“Tự nhiên là muốn học viên biểu đạt sự tôn trọng với giáo viên, vị học viên này, em muốn từ chối yêu cầu hợp lý của giáo viên sao?”

Đáp án rất rõ ràng, từ chối yêu cầu hợp lý của giáo viên, sẽ trái với quy tắc, nhưng mà đứng dậy theo lời giáo viên cũng trái với quy tắc.

Lời giáo viên nói làm mọi người lâm vào thế lưỡng nan.

Tiểu Minh nhấc tay ý bảo: “đạo sư, vừa rồi chân em bị bạn học đã chết trong ký túc xá làm bị thương, có thể sẽ để lại tàn tật, thầy hẳn là sẽ không cưỡng bức một học viên sắp tàn tật đứng dậy đúng không, bởi vì điều này trái với chuẩn tắc làm một giáo viên.”

Sắc mặt đạo sư tối sầm, “Ừ” một tiếng: “Vậy em không cần đứng.”