Không Là Bè Bạn Bình Thường

Chương 73

Những năm gần đây, được chính phủ hỗ trợ, một số ngư dân thôn Nam Tiêu đã thay đổi thuyền gỗ cũ bằng thuyền đánh cá thép, đi ra những vùng biển xa hơn để đánh bắt. Thuyền gỗ thủ công đòi hỏi kinh nghiệm và kiến thức chung để phán đoán thời tiết, hướng gió, nhưng hiện giờ, tầm 8 giờ sáng, những chiếc thuyền thép trắng neo ở bến tàu được trang bị hệ thống liên lạc, định vị vệ tinh.

Triệu Diên Gia xuống xe trước, cậu nhìn biển, thuyền đánh cá cùng những sọt hải sản tươi rói, nói: “Cả quãng đường đi toàn đường núi, tôi cứ tưởng chúng ta đến làng trên núi, hóa ra lại là làng chài.”

Diệp Bạch đáp: “Chúng tôi có rất nhiều thôn ba mặt núi vây quanh, một mặt biển.”

Tôn Phúc Địa hôm nay đám cưới, không có thời gian đến đón họ, nhưng tòa án huyện Nam Nhật liên hệ cán bộ thôn, Chu Chức Trừng là người hòa giải trong thôn, rất quen thuộc với cán bộ thôn.

Một phụ nữ tóc ngắn đi về phía họ, mỉm cười ôm Chu Chức Trừng: “Trừng Trừng, đã lâu không gặp.”

Chu Chức Trừng cũng ôm cô ấy: “Chị Nguyệt Thiền.”

Khổng Nguyệt Thiền ôm Lâm Duy Thăng đứng rụt rè bên cạnh, cảm khái vô cùng: “Duy Thăng, em cao lên nhiều rồi, nhìn em bây giờ rất tốt chị cũng yên tâm. Chị luôn thấy có lỗi với em, không thể làm công tác tư tưởng cho chú thím em được…”

Lâm Duy Thăng lắc đầu liên tục: “Bí thư Khổng, chị đã giúp em rất nhiều, là em không tốt, phạm tội ngồi tù mấy lần, làm mất mặt mũi thôn Nam Tiêu mình, là em có lỗi với thôn Nam Tiêu.”

Lúc cậu ở Trung tâm cải tạo giam giữ trẻ vị thành niên, luật sư Chu và bí thư Khổng trả chi phí sinh hoạt cho cậu trong Trung tâm. Bí thư Khổng còn mua cho cậu bộ quần áo mặc lúc ra tù, hai người đối xử với cậu rất tốt.

Chu Chức Trừng giới thiệu Khổng Nguyệt Thiền với mọi người: “Đây là bí thư đảng ủy thôn Nam Tiêu, Khổng Nguyệt Thiền là một trong những bí thư thôn trẻ nhất của huyện Nam Nhật chúng tôi. Chị ấy tốt nghiệp đại học thì đến thôn, chị Nguyệt Thiền cũng là người phương Bắc, ở đây làm việc đã gần 10 năm, luôn tận tâm gắng sức chấn hưng hải đảo, phát triển du lịch biển ở thôn Nam Tiêu.”

Khổng Nguyệt Thiền lần lượt bắt tay mọi người, cô bắt tay Giang Hướng Hoài, cười nhìn anh: “Ồ, anh là người đó sao?”

“Ai ạ?” Giang Hướng Hoài khiêm tốn.

“Người đàn ông phụ lòng đáng bị băm vằm thành trăm mảnh.” Khổng Nguyệt Thiền vẫn mỉm cười.

Giang Hướng Hoài bật cười, mặt mày lộ ý xin lỗi, thái độ chân thành: “Phê bình có lý, đang nỗ lực đền tội, cố gắng sớm ngày thoát tội chuyển chính thức, trở thành chồng luật sư Chu, an cư lạc nghiệp tại Nam Nhật.”

Công việc hàng ngày của Khổng Nguyệt Thiền luôn cố gắng thu hút nhân tài kiệt xuất đến Nam Nhật phát triển, nghe câu cuối của anh, thì lập tức quên phắt gì mà phụ lòng phụ tâm, thoắt cái biến thành “đồng chí tốt”.

“Anh sẽ ở lại Nam Nhật? Tốt quá, Nam Nhật cần có những người trẻ chí hướng phát triển như anh ở lại xây dựng thành một huyện đẹp đẽ.”

Khổng Nguyệt Thiền lại đùa Chu Chức Trừng: “Đây là nhân tài em tiến cử, công lớn này chị sẽ giúp em báo cáo lên thành phố, năm nay luật sư thanh niên ưu tú của thành phố chúng ta chắc chắn phải là em.”

“Thanh niên chí hướng sao?” Triệu Diên Gia thò sang, “Anh em không có dính líu gì đến cái danh đó đâu, anh ấy không phải thanh niên, cũng không có chí, anh ấy đến cưới vợ dưỡng già, không phải đến xây dựng.”

Mọi người cười ồ lên.

Khổng Nguyệt Thiền nhìn Triệu Diên Gia, cô nhớ cậu là người mới đánh giá về làng chài, rất ấn tượng, cô cười chào hỏi: “Chào em.”

“Chào chị, bí thư Khổng, em là Triệu Diên Gia, luật sư tập sự.”

“Gọi chị là chị Nguyệt Thiền được rồi. Em thấy đường xá thôn thế nào?”

“Khá tốt ạ, bằng phẳng, tuy không rộng, khúc cua lớn nhưng đường núi thì thế.” Triệu Diên Gia thành thật, “Nhưng sau khi vào thôn có thể cảm nhận được nét đặc trưng làng biển, trước nhà dân đều có rào tre phơi lưới đánh cá, phao cứu sinh, vỏ sò và rong biển trang trí, em còn thấy thùng rác hình con sò.”

Chu Chức Trừng bỗng nhớ ra: “Chị Nguyệt Thiền, không phải chị muốn kéo nhà đầu tư phát triển du lịch thôn sao, gia đình cậu ấy chính là nhà đầu tư.”

Khổng Nguyệt Thiền nghe vậy, mắt sáng lên, nắm hai tay Triệu Diên Gia: “Gia Gia.”

Triệu Diên Gia giật mình vì sự nhiệt tình của chị.

Khổng Nguyệt Thiền: “Đêm nay mọi người ở lại thôn đúng không, lát nữa chị dẫn mọi người đi trải nghiệm du lịch ở thôn, câu cá trên biển, chèo thuyền, cắm trại trên bờ cát, muốn chơi gì có nấy. Ở đây còn có nhà máy nuôi trồng chế biến thủy sản. Em nhìn bãi bùn kia đi, đó là nơi thôn dân nuôi nghêu. Gia Gia, em tin chị Nguyệt Thiền, em đến đầu tư chắc chắn sinh lời, triển vọng rất tốt!”

“Dạ?” Triệu Diên Gia sửng sốt, ngơ ngác không biết làm sao, theo bản năng nhìn Giang Hướng Hoài cầu cứu.

Giang Hướng Hoài nở nụ cười ôn hòa, bỏ đá xuống giếng: “Gia Gia, em đi đi… Bí thư Khổng, em họ tôi từ trong bụng mẹ đã theo mẹ đi xã giao đầu tư kinh doanh, đừng thấy cậu ấy tuổi còn trẻ mà nhầm, cậu ấy là người mới nổi trong giới kinh doanh, bậc thầy đầu tư, lợi tức đầu tư thu về vượt mức 200%.”

Khổng Nguyệt Thiền tin thật.

Triệu Diên Gia không thể từ chối nhiệt tình, tay lại bị chị kéo đau, lộ vẻ không dám giận cũng không dám nói.

“Gia Gia…”

“Bí thư Khổng, đừng gọi em Gia Gia được không…”

“Được chứ, Tiểu Gia Gia, Diên Diên, Tiểu Diên Diên, em thích gọi thế nào? Em muốn trải nghiệm gì trước?”

“…”

Nhóm Chu Chức Trừng chờ một lúc, xe tòa án đã đến, dừng trước cổng làng. Thẩm phán Diêu cầm quốc huy, theo sau là thư ký tay ôm máy tính. Lái xe đóng cửa, lấy trong cốp xe một máy in, băng rôn, thùng tài liệu nhỏ.

Triệu Diên Gia cuối cùng cũng tìm được cơ hội thoát khỏi bí thư Khổng, cậu muốn chạy qua mấy người bên tòa án, liên tục nói: “Tôi mang đồ giúp anh, tôi giúp anh.”

Chu Chức Trừng vội giữ chặt cậu lại, hạ giọng nhắc nhở: “Đừng đừng đừng. Chúng ta đến để tham gia phiên tòa, không thể gần gũi với phía tòa án, thôn dân dang nhìn, họ sẽ hiểu lầm.”

Diệp Bạch cũng lần đầu tiên thấy tòa án lưu động.

Thẩm phán Diêu cười nói: “Ở cơ sở chúng tôi, việc ôm quốc huy ngồi thuyền, cầm gậy leo núi là chuyện rất bình thường. Trước đây còn có thẩm phán tỉnh khác cưỡi ngựa ôm quốc huy đi mở phiên tòa. Họ thực sự dùng đôi chân của mình thực hiện pháp luật. Ngoài tòa án lưu động, chúng tôi còn có tòa án ban đêm, tòa án ngày nghỉ, chính vì để những đương sự có thể tự mình tham dự quá trình xét xử.”

Cuối cùng là Khổng Nguyệt Thiền đi qua giúp cảnh sát tòa án vác đồ, chị cảm thán: “Công tác ở cơ sở không hề dễ dàng.”

Triệu Diên Gia, Diệp Bạch và Lục Hợp đi theo sau.

Diệp Bạch hiếu kỳ hỏi: “Triệu Diên Gia, anh thật sự am hiểu đầu tư sao?”

“… Đương nhiên.”

Lục Hợp ở bên cạnh cười lạnh lùng.

Triệu Diên Gia cao thâm khó dò: “Diệp Bạch, cô từng nghe Buffet nói chưa? Khi người khác sợ hãi, tôi sẽ tham lam, người khác tham lam, tôi thận trọng. Nói đơn giản chính là người tiến ta lùi, người không ta áp, tôi chính là dùng cách như vậy trở thành triệu phú.”

Diệp Bạch trầm ngâm gật đầu, cảm thấy đạo lý đúng là vậy, tư bản đầu tư chính là trò chơi dành cho người dũng cảm.

Triệu Diên Gia liếc nhìn cô, ra vẻ phiền muộn: “Đáng tiếc, trước khi nghe lời Buffet thì tôi đã là triệu phú.” Nói xong thì không nhịn được cười to.

Lúc này Diệp Bạch mới nhận ra cô bị lừa.

Nụ cười Lục Hợp càng lạnh lùng: “Trò đùa lỗi thời nhàm chán này chỉ đủ để anh trêu chọc luật sư nhà quê như cô ấy thôi.”

Diệp Bạch dậm chân: “Lục thế chỗ, ý anh là gì? Còn nữa, tôi là luật sư huyện thành! Huyện thành!”

“Có gì khác à?”

Lục Hợp nghiến răng nghiến lợi nhưng sĩ diện, không dám gầm lớn tiếng, gằn thấp giọng: “Triệu Diên Gia, anh miệng rộng nói với cô ấy à?”

Anh ta ghét nhất là từ “thế chỗ”. Mặt lạnh tanh, mím môi, âm thầm bực bội, giận không chịu nổi, muốn túm lấy tay Triệu Diên Gia.

Triệu Diên Gia chạy nhanh như chớp.

“Ối, ai nói cho tôi không quan trọng, có mấy người thích ra vẻ, nhưng không dám thừa nhận rằng lúc còn đi học luôn đứng thứ hai, là người thế chỗ cho người đứng đầu. Chuyện gì tốt mà người đứng đầu yêu thích của giáo viên không làm thì mới đến phiên người đó, thế chỗ, bổ sung, lần này chạy xuống nông thôn, không phải sợ mình lại bị là người thế chỗ sao, nhanh chân chạy ôm đùi cộng sự…” Diệp Bạch cười to.

“Diệp – luật – quê.” Lục Hợp rít qua kẽ răng.

“Lục thế chỗ, Lục thế chỗ.” Diệp Bạch cảnh cáo, “Cẩn thận lát nữa tôi tới đài phát thanh của thôn gọi đấy.”

“…”

Trưởng thôn là người làng Nam Tiêu, ông khoảng 50 tuổi, hiền lành, quan hệ tốt với dân làng. Mấy hôm trước ông với mấy cán bộ thôn đã làm công tác tư tưởng cho vợ chồng Lâm Văn Bằng, đi tới đi lui mấy ngày mới thuyết phục được hai vợ chồng đồng ý ra sân ủy ban thôn tham dự phiên tòa. Sáng sớm nay ông đã đến nhà họ Lâm đợi hai vợ chồng đi biển về, sợ hai người hối hận đổi ý trốn mất.

Đa phần dân làng cũng chưa thấy tòa án lưu động, hiếm có cơ hội trong thôn tổ chức phiên tòa, không có gì làm thì đều vác ghế đến ngồi xem.

Cảnh sát tòa án duy trì trật tự, thông báo nội quy tòa án, yêu cầu giữ trật tự, không được gây ồn ào trong quá trình xét xử.

Thẩm phán và thư ký quay lưng về Ủy ban thôn, sau lưng treo băng rôn đỏ rực: Tòa án nhân dân huyện Nam Nhật, phiên tòa lưu động. Bên dưới băng rôn là quốc huy trang nghiêm. Trước mặt họ là máy tính, tài liệu, bảng tên tương ứng chức vụ: Thẩm phán, thư ký.

Bên tay trái thẩm phán là bị đơn, vợ chồng Lâm Văn Bằng ngồi đó, bên phải là nguyên đơn, chỉ có Chu Chức Trừng và Lâm Duy Thăng ngồi đó, nhóm Giang Hướng Hoài ngồi dưới dự thính.

Bắt đầu phiên tòa, toàn bộ quá trình tương đối đơn giản, vợ chồng Lâm Văn Bằng còn không mời luật sư.

Chu Chức Trừng mới trình bày xong yêu cầu và nguyên nhân khởi kiện của mình, hai người đã lẩm bẩm phản đối, thẩm phán phải yêu cầu họ im lặng.

Lâm Văn Bằng chỉ nói: “Lúc đó anh trai tôi bị tai nạn xe cộ qua đời, cháu trai Lâm Duy Thăng chưa thành niên, tuổi còn rất nhỏ nên tôi phải thay anh trai chăm sóc nó. Lúc đó người đυ.ng xe đã trả tôi 630.000, chúng tôi hòa giải. Tiền đó tôi dùng nuôi Duy Thăng, còn làm lễ tang cho vợ chồng anh trai, tổng cộng tiêu mất hơn 100.000.” (630.000 tệ = Khoảng 2,1 tỉ VNĐ; 100.000 tệ = khoảng 330 triệu VNĐ)

“Thẩm phán, cô xem đây chính là giấy nợ mà vợ chồng họ thiếu chúng tôi. Lúc đó họ mượn chúng tôi 500.000 để mua nhà, vợ chồng chúng tôi là nhà đầu tiên trong làng mua thuyền thép đánh cá, trước đây kiếm được tiền nên chúng tôi có lòng tốt cho anh trai mượn. Cậu tôi cũng biết chuyện này, có thể nhờ ông ấy ra là chứng. Lâm Duy Thăng cũng tròn 18 tuổi, không cần người nuôi, không có lý gì vợ chồng anh trai tôi chết thì tiền nợ không tính.”

Thẩm phán Diêu khẽ nhíu mày: “Giấy nợ này của anh có vấn đề.”

Mắt Lâm Duy Thăng đỏ ửng: “Chú, nhưng ba mẹ tôi không mua nhà, chúng tôi ở nhà thuê. Ba mẹ tôi qua đời mấy năm, hai người cũng không hề nuôi dưỡng tôi.”

Lâm Văn Bằng cười lạnh lùng: “Vậy mày đi hỏi ba mẹ mày đấy. Ai biết họ mượn tiền làm gì? Có đứa con xui xẻo như mày, hại chết cha mẹ mình chưa đủ, bản thân còn ngồi tù mấy lần, đừng kêu tao là chú, đừng ảnh hưởng con trai tao sau này thi vào cảnh sát.”

Sắc mặt thẩm phán Diêu trầm xuống: “Yêu cầu bị cáo chú ý ngôn từ. Ngoài ra, ông xác định giấy nợ này là thật không? Ông có biết cố ý khai man, giả tạo chứng cứ sẽ phải truy cứu trách nhiệm hình sự theo pháp luật không?”

Lâm Văn Bằng siết chặt ngón tay, cắn răng hàm: “Tất nhiên là thật, dù sao anh trai tôi tìm tôi mượn tiền, cậu tôi có thể làm chứng.”

Khi thẩm phán Diêu thẩm tra chứng cứ phát hiện giấy nợ này có vấn đề nên đã yêu cầu giám định chữ viết, nghi ngờ có giả mạo.

Chu Chức Trừng thầm thở dài, mặc dù tính xác thật của giấy vay nợ không ảnh hưởng nhiều đến kết quả cuối cùng của phiên tòa, nhưng nó liên quan đến việc ông ta có thực sự thi hành bản án, có thể lấy lại được khoản tiền bồi thường của cha mẹ Lâm Duy Thăng hay không.

Chu Chức Trừng nói: “Tòa án nhân dân tối cao đã trả lời “Bồi thường tử vong do tai nạn hàng không có được xem là di sản thừa kế hay không”: Bồi thường tử vong là khoản bồi thường được trả cho người thân của người chết chứ không phải người đã chết. Vì vậy việc bồi thường tử vong không được nhận định là di sản, bản chất pháp lý của nó là tài sản bồi thường thiệt hại. Nói cách khác, tiền bồi thường tử vong không phải tài sản thừa kế, Lâm Duy Thăng là người duy nhất yêu cầu bồi thường nên số tiền này chỉ thuộc về sở hữu của cậu ấy. Nếu không phải tài sản thừa kế thì chủ nợ không có quyền yêu cầu người thừa kế của người chết thanh toán các khoản nợ trong phạm vi bồi thường tử vong. Cho nên, bất kể giấy nợ có thật hay không thì khoản tiền bồi thường này đều phải trả lại cho Lâm Duy Thăng.”

Lâm Văn Bằng nghe xong như lọt vào sương mù, ông ta chỉ cương quyết: “Thiếu tiền trả nợ là chuyện đương nhiên, tôi cần gì biết có phải là tài sản thừa kế gì hay không.”

Những lời này được nói cho thẩm phán nghe, thẩm phán đương nhiên hiểu được những nguyên tắc pháp lý liên quan.

Thẩm phán Diêu một lần nữa cảnh cáo Lâm Văn Bằng không được đưa ra những lời khai sai sự thật hoặc làm sai lệch bằng chứng trước tòa.

Lâm Văn Bằng tính cách nóng nảy, bị thẩm vấn liên tục thì tức giận, đập bàn đứng dậy: “Tôi nói thật là thật, thẩm phán này có thông đồng với luật sư không? Chỉ biết nghe luật sư kia nói, cô có nghe tôi nói không? Chỉ biết cảnh cáo tôi.”

Cảnh sát tòa án đi qua, thẩm phán Diêu ngăn cảnh sát tòa án lại, không khỏi thở dài: “Bị cáo, ông ngồi yên, đừng gây rối trật tự tòa án.”

Thẩm phán Diêu tuyên bố tạm ngừng, tổ chức hòa giải hai bên.

Người nghe bàn tán sôi nổi.

“Lâm Văn Bằng, mấy năm nay ông hoàn toàn không hề quan tâm đ ến em trai với cháu trai, còn có mặt mũi nói bỏ ra cả 100.000”

“Ông cầm tiền bồi thường người chết mà ban đêm không sợ à?”

“Lâm Duy Thăng mới nhiêu tuổi chứ, ít nhiều gì cũng đưa cho con người ta một chút.”

“Người vắt cổ chày ra nước như ông mà cho anh trai vay tiền? Cẩn thận lát nữa tòa điều tra ra thì cho ông đi tù.”

Trong lòng Lâm Văn Bằng cũng không vững dạ, vợ ông ta nắm tay ông ta, lòng bàn tay hai người đổ mồ hôi.

Mọi người cùng đến phòng họp Ủy ban để hòa giải.

Thẩm phán Diêu nói: “Về mặt pháp lý, như luật sư Chu đã nói, khi thương lượng việc bồi thường này, hai người không đến tòa án, cũng không lấy giấy nợ để yêu cầu tiền bồi thường của anh trai ông đưa trực tiếp cho ông, nếu không lúc ấy tòa án đã bác bỏ yêu cầu này của ông.”

Chu Chức Trừng nói: “Số tiền bồi thường tử vong này không phải là tài sản thừa kế. Trên pháp luật, nếu một người khi còn sống thiếu tiền ông, ông chỉ có thể yêu cầu trả nợ trong phạm vi tài sản của anh trai và chị dâu ông, không bao gồm khoản tiền bồi thường tử vong này. Vì vậy ông không thể lấy khoản tiền bồi thường này đi gán nợ, khoản tiền bồi thường này chỉ thuộc về Lâm Duy Thăng.”

“Tại sao? Nó cũng xứng lấy?” Trong mắt Lâm Văn Bằng đầy vẻ ghét bỏ, “Nó là sao chổi, tội phạm gϊếŧ người, yêu tinh hại người, hại người khắp nơi, không có nó anh trai chị dâu tôi sẽ không chết.”

“Đúng vậy, hơn nữa nó còn không có tương lai, còn ngồi tù.” Vợ Lâm Văn Bằng nói, “Trước kia nó ở nhà chúng tôi còn đánh con trai chúng tôi, hành hạ con chúng tôi. Lười biếng, không chịu làm việc, trộm tiền nhà tôi còn ra ngoài phạm tội. Thật mất mặt, anh trai chồng nếu biết đứa con mình liều mạng cứu sống lại như thế này chắc chắn hối hận đã sinh nó ra.”

“Không phải…” Mắt Lâm Duy Thăng đỏ bừng, đáy máu đầy tơ máu, tay siết chặt, khớp xương trắng bệch, gân xanh nổi lên: “Họ không cho tôi ăn đủ no, bắt tôi làm việc, không được đi học, phải ra ngoài làm việc. Em họ làm chuyện xấu thì đổ lên đầu tôi, tiền không phải do tôi trộm, là em họ tôi lấy.”

“Thấy chưa, phạm tội còn nói dối.” Lâm Văn Bằng mỉa mai.

Thôn trưởng “Ai chà” lên, “Lâm Văn Bằng, làm người phải có lương tâm. Ông nghĩ lại nếu con trai ông có chuyện gì thì ông có liều mạng cứu nó không? Sau này người ta có gọi nó là kẻ gϊếŧ người không? Việc này vốn không liên quan gì đến con trẻ.”

Giang Hướng Hoài cảm thấy thật hoang đường, anh trai anh qua đời, cha mẹ ruột trách tội anh thì thôi. Cha mẹ Lâm Duy Thăng qua đời, chú cậu ta tham lam khoản tiền bồi thường, còn không nuôi cậu, còn có mặt mũi trách cậu là tội phạm gϊếŧ người, là sao chổi.

Chu Chức Trừng vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Duy Thăng trấn an, muốn cậu bình tĩnh lại: “Đừng nghe ông ta nói, chúng ta đều là người bình thường, em xem, em tiếp xúc với chị bao lâu nay, chị vẫn sống rất tốt nha, còn càng ngày càng tốt, không phải sao?”

Cô an ủi Lâm Duy Thăng xong, ngước mắt cười nói: “Trưởng thôn, không cần ông ấy nghĩ gì, ông ta giả tạo giấy tờ, khai man, nếu bị truy cứu trách nhiệm hình sự thì có thể sẽ ngồi tù. Tôi không nhắm vào ai cả, chỉ nói nếu cha là tiền án sẽ ảnh hưởng đến việc con trai thì vào cảnh sát, hơn nữa nếu ông ấy ngồi tù thì không biết người ta có thể sẽ nói con ông ta là sao chổi, hại cha mẹ thê thảm không.”

Triệu Diên Gia phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”

Thẩm phán Diêu cúi đầu, cố kiềm giữ khóe miệng lại, mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Luật sư Chu, chú ý cách dùng từ.”

Chu Chức Trừng thức thời: “Vâng, thưa thẩm phán.”

Thẩm phán Diêu tận tình khuyên nhủ: “Tòa án chúng tôi đã xem xét bằng chứng, thực hiện giám định bút tích trên giấy nợ không phải chữ viết của anh trai ông. Nếu khai gian dối, kịp thời sửa sai thì tòa chỉ cảnh cáo miệng, không giam giữ, chịu trách nhiệm hình sự.”

Cô dừng một lúc: “Tuy nhiên, nếu ông tiếp tục kiên trì thì tôi thực hiện theo quy trình, thay đổi phiên tòa, tuyên án.”

Lâm Văn Bằng nghiến chặt răng: “Tôi không tin việc giám định chữ viết này. Tôi đã hỏi người ta, giám định không chính xác, anh trai tôi qua đời, làm gì có chữ viết trước đó để mang đi giám định? Lúc anh ấy vay tiền với khi chết đã qua nhiều năm, chữ viết con người cũng thay đổi.”

Vợ ông ta lại tái mặt, kéo kéo áo ông ta, lo lắng thì thào: “Ông đừng làm ảnh hưởng con trai mình.”



Thẩm phán Diêu cho hai vợ chồng thời gian thảo luận.

Chu Chức Trừng ra khỏi phòng họp, bên ngoài có dân làng chào hỏi cô: “Luật sư Chu, sao một tháng qua người hòa giải không phải là cô vậy?”

Chu Chức Trừng nhướng mày nửa đùa nửa thật: “Lần trước cháu hòa giải không tốt nên Cục tư pháp không cho đến nữa, cử những hòa giải viên khác đến.”

Chú kia thở dài: “Tôi vẫn thích nghe cô nói hơn, ít nhất là dễ nghe, còn cho chúng tôi mặt mũi.”

“Tiến độ hiện nay thế nào rồi ạ?”

“Đây là mộ tổ tiên, ai dám dời? Lần trước hai đám người suýt tí nữa lại đánh nhau.” Một bác gái khác trả lời.

Chu Chức Trừng trò chuyện với họ xong, đi vào một phòng khác nghỉ ngơi.

Giang Hướng Hoài đeo balo đi theo.

Chu Chức Trừng nhìn anh đặt balo lên bàn, lấy ra một phích nước, một cái bánh kem nhỏ, hộp chocolate, chai nước rửa tay nhỏ, gói khăn giấy.

Cô chống cằm cười: “Em chưa thấy anh hồi học trung học, anh đeo balo thế này nhìn giống nam sinh trung học hiền lành nhã nhặn.”

Anh bảo cô đưa tay ra, đổ nước rửa tay cho cô, xoa tay cho cô hai lần, dùng khăn giấy lau khô, đưa nĩa cho cô ăn bánh. Anh cười khẽ: “Xem ra anh còn rất trẻ.”

“Em muốn ăn chocolate không? Trong túi có bánh quy, kẹo m út, bánh mì, sữa chua, có mận nữa. Em muốn ăn gì? Sáng nay em bận rộn, mệ còn định nhét thêm đồ ăn vặt mà không chứa nổi nữa, anh đành phải nhắc bà, chúng ta đi ăn cưới chứ không phải đi chạy nạn.”

Giọng anh dịu dàng, vén tóc trên trán cô sang một bên.

Chu Chức Trừng vừa ăn bánh tiramisu vừa chớp mắt: “Anh đang trải nghiệm làm cha trước à?”

Anh không bận tâm, lấy khăn giấy lau khóe miệng dính bột cacao của cô, cười nói: “Ừ, trước tiên là chăm sóc em bé bự này đã.”

Chu Chức Trừng nghe vậy, nghiêm túc hỏi: “Luật sư Giang, anh thật sự muốn ở lại huyện Nam Nhật sao? Có cân nhắc việc lấy bằng luật sư ở Khai Luân không?”

Vẻ mặt anh cũng nghiêm túc, ung dung cong môi cười: “Anh có thể cân nhắc việc xin giấy đăng ký kết hôn với luật sư Chu.”