Chu Chức Trừng buồn ngủ lười nhúc nhích, liếc nhìn Chu Bỉnh Trừng: “Anh đi mở cửa cho Giang Hướng Hoài kìa.”
Lòng bàn tay Chu Bỉnh Trừng hơi ướt, anh lau vào quần, không kiên nhẫn: “Cho nó vào làm gì, để nó chờ ngoài cửa.”
Tay anh nhét trong túi siết chặt chiếc hộp, anh ngồi đối diện Khương Lê, đôi mắt đen nghiêm túc, vừa định mở miệng thì Khương Lê hỏi: “Anh đánh răng chưa?”
Chu Bỉnh Trừng ngẩn ra, lắc đầu tự hỏi có phải miệng mình bị hôi hay không nhưng lại không dám thở ra.
Chu Chức Trừng ngồi dậy, chạy ra tiệm phía trước lấy ba bàn chải với hộp kem đánh răng mới, nghĩ nghĩ rồi lấy thêm, lại tiện thể ghé qua cánh cửa nhỏ ở tiệm, ló đầu liếc nhìn ra ngoài, nói với bóng dáng cao lớn đứng bên ngoài: “Vào đi.”
Cánh cửa này rất thấp, Giang Hướng Hoài phải cúi đầu mới vào được. Vừa bước vào, Chu Chức Trừng đã nhìn thấy vết bầm tím trên mặt anh, mắt anh đỏ ngầu tơ máu, vẻ mặt vẫn bình thản, còn mỉm cười với cô nhưng vì vết thương nên gương mặt nhìn dữ tợn.
Chu Chức Trừng dời ánh mắt đi nơi khác, xem như không thấy gì.
Chu Bỉnh Trừng cầm bàn chải đánh răng đi đánh răng trước, cẩn thận đánh ba lần, cảm thấy hơi thở mình thật tươi mát mới bước ra.
Đến lượt Chu Chức Trừng và Khương Lê đi rửa mặt, Chu Bỉnh Trừng lãnh đạm ngước mắt lên nhìn Giang Hướng Hoài, thấy gò má anh sưng rất to thì lại quay đi.
Giang Hướng Hoài chủ động hỏi anh: “Anh định cầu hôn à?”
Chu Bỉnh Trừng nhíu mày, không vui: “Mày nói to thêm tí thì cả huyện này đều nghe thấy.”
“Người khác cầu hôn thường cần có anh em.” Giang Hướng Hoài cười cười, sờ mũi.
Giọng Chu Bỉnh Trừng lạnh nhạt: “Từ tối qua là tao không còn anh em nữa.”
Giang Hướng Hoài định nói gì đó thì Chu Chức Trừng từ toilet ra, đưa bàn chải cho anh: “Anh cũng đi rửa mặt đi, bên trong có khăn dùng một lần.”
Khương Lê ngồi cạnh Chu Chức Trừng, hỏi nhỏ: “Giang par sao vậy? Mấy tiếng trước chúng ta say rồi đánh anh ấy à?”
Thật ra Chu Chức Trừng đã đoán được, tám chín mươi phần trăm là Chu Bỉnh Trừng đánh, chắc anh ấy đã biết việc cô với Giang Hướng Hoài ở bên nhau.
Chu Bỉnh Trừng thấy hai người thì thầm, nhếch môi: “Chu Chức Trừng.”
Anh gọi đầy đủ tên họ cô, vẻ mặt nghiêm nghị, hoàn toàn không có vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, cô chỉ từng nhìn thấy sắc mặt anh như thế một lần vào năm cô học lớp 6. (Chú thích: Cấp tiểu học của TQ là từ lớp 1 đến lớp 6)
Lúc đó cô còn nhỏ, chưa dậy thì, nhìn rất dễ bị bắt nạt. Cô lại được ôn cho rất nhiều đồ ăn vặt bỏ trong cặp, túi cũng có ít tiền, bị người khác theo dõi chỉ là chuyện sớm muộn.
Có một hôm, cô với Khương Lê trên đường tan học về nhà bị mấy thiếu niên thiếu nữ học cấp 2 hư hỏng chặn đường, họ cướp đồ ăn vặt với tiền của cô, lý do là cô đi ngang qua dám nheo mắt nhìn họ, không tôn trọng họ.
Cô còn ngu ngốc giải thích: “Em không có tôn trọng mấy anh chị, em bị cận mà không mang kính nên nhìn không rõ.”
Mấy người đó cười to: “Ồ, đồ ếch xanh bốn mắt.”
Bọn họ cười xong định cầm đồ đi. Khương Lê gọi lại: “Mấy người biết anh trai bạn ấy là ai không?”
“Ai?”
Khương Lê lớn tiếng: “Đại ca huyện Nam Nhật, Chu Bỉnh Trừng!”
Câu trả lời hùng hồn của hai cô nhóc tiểu học đổi lại trận cười của đám học sinh kia, chúng hoàn toàn chưa nghe đến cái tên này, sao có thể là đại ca huyện Nam Nhật?
Khương Lê nhà nghèo, thấy chúng giật 50 tệ của Chu Chức Trừng rồi bỏ đi, cô muốn khóc, trong lúc kích động thì chạy tới giằng tay mấy người kia, lại bị chúng đẩy ngã mạnh xuống đất, tay cô bị trầy da, còn bị một cô gái túm lấy cổ áo định đánh.
Chu Chức Trừng trợn to mắt, lấy cặp đập cô gái kia: “Mày dám đánh Lê Lê!”
Một đống hỗn loạn cùng chửi thề inh ỏi.
Đám người đáng ghét này bắt nạt học sinh tiểu học, còn đe dọa một trận, cảm thấy hài lòng rời đi, để lại hai cô bé học sinh tiểu học nhếch nhác ngồi dưới đất ôm đầu khóc rống, đầu gối, tay chân đều trầy xước.
Khương Lê nói: “Chúng ta đi méc anh trai mày đi, anh trai mày học cấp 3, chắc chắn đánh thắng chúng.”
Chu Chức Trừng do dự, nức nở nói: “Nhưng mà anh ấy không đánh lại tao, lần nào tao đánh anh ấy cũng chỉ biết đi méc mệ thôi.”
Khương Lê khóc to hơn.
Đến khi trời tối, Chu Bỉnh Trừng tìm được hai cô, hiển nhiên anh đã chạy tìm khắp nơi, anh thở hồng hộc, kiềm nén cơn giận: “Chu Chức Trừng, tan học không về ở đây làm gì? Ngứa đòn đúng không? Mới tiểu học đã muốn nổi loạn hả?”
Khi đến gần, anh nhìn thấy bộ đồng phục bẩn thỉu, gương mặt nhem nhuốc nước mắt của cô, vẻ mặt càng lạnh lùng, nghiêm nghị hơn: “Chu Chức Trừng, em bị đánh à?”
“Em không có.”
Chu Bỉnh Trừng cười lạnh: “Đừng nói với anh em đánh người ta bị thua?”
Chu Chức Trừng: “Em bị giật tiền.”
“… Bao nhiêu?”
“1 tờ 50 tệ với mấy đồng lẻ.”
“Em lấy đâu ra 50 tệ? Không phải ôn chỉ cho em mấy đồng thôi sao?”
“Em trộm trong ngăn kéo của anh đó, em muốn mua truyện đọc.” Chu Chức Trừng trả lời rất tự nhiên.
Chu Bỉnh Trừng im lặng một lúc: “Lần đầu tiên thấy có người ăn trộm còn dõng dạc tự tin vậy.”
Anh nghiêm túc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, vẻ mặt nghiêm trang, hỏi cô còn bị đánh ở đâu không?
Anh lấy khăn ướt trong túi ra, lau nước mắt, lau những vết bẩn trên mặt cô, kéo cô dậy, phủi bụi bẩn trên người, tức giận mắng: “Chỉ biết ăn hϊếp người nhà, ngày nào cũng chỉ biết ăn hϊếp anh ruột mình, người ta cướp tiền thì em cho à? Ngu muốn chết, ngày mai dẫn anh theo, anh đánh chúng.”
Chu Chức Trừng méc: “Khương Lê cũng bị đánh.”
Lúc này Chu Bỉnh Trừng mới chú ý Khương Lê cũng ở đây, lúc anh đỡ Chu Chức Trừng lên thì cô bé đã tự mình phủi bụi bặm, đeo lại cặp, yên lặng đứng bên cạnh.
Anh thản nhiên: “Được, ngày mai báo thù cho cô bé luôn.”
Ba người nắm tay nhau về nhà, Khương Lê luôn im lặng, cúi đầu nghe hai anh em trò chuyện.
“Hôm nay là thứ hai, anh trốn học hả?”
“Lớp anh cho mượn để tổ chức thi, ngày mai anh cũng nghỉ.”
“Chúng đông lắm, có mình anh đánh thắng được không?”
Chu Bỉnh Trừng khoác lác: “Ngày mai anh kêu theo 20 người.”
“Được đó, vậy anh có thể lấy của chúng 50 tệ không, vậy thì em có thể mua thêm mấy quyển truyện, hay là cướp luôn 100 tệ đi, Khương Lê cũng mua truyện nữa.”
Chu Bỉnh Trừng véo mạnh mặt cô: “Em có lương tâm không, em muốn anh em ngồi tù hả?”
Dĩ nhiên Chu Bỉnh Trừng giải quyết xong, tuy là nói sẽ đánh đám người đó nhưng chỉ là nói mạnh miệng thế, anh gọi cảnh sát đến, bắt đám thiếu niên bất lương kia.
Học sinh tiểu học Chu Chức Trừng cảm thấy anh trai mình không nhiệt tình, vô dụng.
Nhiều năm trôi qua, Chu Chức Trừng trưởng thành lại một lần nữa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh trai, cô biết anh lại cảm thấy cô yếu đuối bị bắt nạt.
Mặt Chu Bỉnh Trừng không cảm xúc: “Năm đó em bị Giang Hướng Hoài ức hϊếp tại sao không nói với anh? Lần này nó còn mặt mũi đến đây, ôn mệ còn đối xử tốt như vậy.”
Chu Chức Trừng cười: “Không nghiêm trọng vậy, chỉ không thích hợp làm bạn trai, nhưng mà làm anh trai thì anh ấy đối xử với em khá tốt.”
Thấy anh định phản bác, cô chớp mắt, nói thật: “Lúc em học đại học anh đến trường thăm em mấy lần? Anh có mang đồ ăn cho em sao? Biết chương trình học mỗi ngày của em không? Biết em thích giáo viên nào nhất không? Biết em bắt đầu thực tập từ lúc nào không? Anh không biết, nhưng Giang Hướng Hoài biết hết.”
Chu Bỉnh Trừng không còn lời gì để nói, bản thân anh không chỉ không đi thăm em mà còn nhờ Giang Hướng Hoài đi giúp, tự đưa dê vào miệng cọp.
Chu Chức Trừng quay đi, khuyên nhủ: “Đều đã qua rồi, anh đánh anh ấy cũng không có ý nghĩa gì, em cũng từng yêu Hà Kim Tự, anh ấy đến đây vì công việc, anh ấy là bạn anh, ôn mệ đối xử tốt với anh ấy cũng là chuyện nên làm, huống chi lúc ôn bệnh thì anh ấy đã giúp đỡ việc lớn, chỉ bấy nhiêu thì không mấy người yêu cũ có thể làm được.”
Chu Bỉnh Trừng cũng biết đúng là Giang Hướng Hoài giúp ôn tìm bác sĩ nên hôm nay anh mới không đá cậu ta ra đường.
Nhà vệ sinh ở khúc quanh, Giang Hướng Hoài đứng dựa tường, hơi cụp mắt, ngọn lửa trong ngực anh từ từ tắt lịm, so với việc cô hận anh, anh càng sợ cô bình thản như bây giờ, như đã hoàn toàn buông bỏ, không còn để ý đến anh nữa, những đặc quyền cô dành riêng cho anh trước đây cũng không còn dành riêng cho mình anh nữa.