Chu Chức Trừng lắc đầu: “200.000 tệ ban đầu là đầu tư vào nhà, bây giờ giá nhà tăng nên không chỉ còn là 200.000 tệ.”
Trần Chí giận, không muốn nghe thêm nữa: “Trừng Trừng, cháu là phụ nữ, phải có lòng khoan dung độ lượng, tính cách cháu cứ cứng rắn vậy thì không gả đi đâu được!”
“Chú Trần, nếu chú không muốn nói chuyện tử tế thì đề nghị chú nên tìm luật sư rồi bình tĩnh thương lượng.” Chu Chức Trừng không hề tức giận, thậm chí còn cảm thấy buồn cười, thật không hiểu sao những người này lại lấy việc không thể lấy chồng được uy hϊếp phụ nữ, đối với một số cô gái mà nói, lấy chồng mới là khởi đầu cho kiếp nạn của họ, Lâm Đào lấy Trần Phi chịu bao nhiêu khổ sở, ông ta giả vờ không thấy.
Trần Chí không muốn tiêu tiền thuê luật sư, hừ lạnh: “Luật sư mấy người đều quen biết nhau, ăn hai đầu đúng không? Tôi tìm cũng vô ích, nhà chưa xong thì đã tốn vài chục ngàn phí luật sư, tưởng tôi ngu à? Luật sư mấy người chỉ diễn trò thôi.”
Diệp Bạch và Lục Hợp nghe vậy thì sắc mặt sầm xuống, cau mày đang định nói thì bị Giang Hướng Hoài ngăn lại.
“Bây giờ TV vẫn đang quay chúng ta phải không? Được đó, để cho mọi người nhìn xem luật sư mấy người vô liêm sỉ đến mức nào!” Trần Chí đập tài liệu xuống bàn.
Giang Hướng Hoài nở nụ cười, lên tiếng: “Ngài Trần.”
Trần Chí rất ít khi bị người ta gọi như vậy, rất lúng túng.
“Nếu tôi xử lý vụ án này thì còn một phương pháp giải quyết khác.”
“Biện pháp gì? Không cần trả 200.000 sao?”
“Vâng.” Giang Hướng Hoài cười nhạt, Trần Chí còn chưa kịp mừng thì anh đã nói tiếp, “Bởi vì điều kiện thương lượng riêng nên luật sư Chu nhớ tình nghĩa đồng hương của mọi người, cũng đã nhượng bộ, nhưng tôi không phải người huyện Nam Nhật.”
Anh cầm tài liệu Chu Chức Trừng chuẩn bị, chỉ vào hướng dẫn của Tòa án nhân dân, nói: “Việc phân chia tài sản trong quá trình chung sống trái pháp luật được xử lý như tài sản chung, tức là được chia theo tỉ lệ phần vốn góp của mỗi người. Có nghĩa là căn cứ theo tỉ lệ trước đây góp bao nhiêu thì bây giờ phân chia theo tỉ lệ bấy nhiêu, đây cũng là phương thức xử lý hiện tại của luật sư Chu.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Hướng Hoài.
Trần Chí: “Vậy không phải là vì tham căn nhà của chúng tôi à! Nhà bây giờ đắt thế nào đâu phải mấy người không biết!”
“Đó cũng là Lâm Đào nhà tôi xứng đáng được hưởng, khi đó nó bỏ tiền mua căn nhà này!” Thái Lan nói.
Giang Hướng Hoài lại lật ra mặt sau, mặt sau Chu Chức Trừng đã sắp xếp lại tài sản của Trần Phi và Lâm Đào sau khi làm tiệc rượu, anh nói: “Nếu tôi tiếp nhận vụ này, tôi sẽ nhận định căn nhà này là thuộc về tài sản chung, tức là sẽ chia mỗi người một nửa. Hiện tại đã có đủ chứng cứ chứng minh tài sản của Lâm Đào và Trần Phi là tài sản chung. Ngay từ ban đầu Trần Phi cũng thừa nhận quan hệ vợ chồng của hai người, anh ta ở bên ngoài kiếm tiền đưa cho Lâm Đào giữ, Lâm Đào ở huyện làm công trong xưởng giày cũng gửi vào trong tài khoản ngân hàng chung. Tài sản giữa hai người không có phân chia, cho dù Trần Phi mua nhà sau đó thỉnh thoảng vẫn đưa tiền cho Lâm Đào hỗ trợ chi phí sinh hoạt, phụng dưỡng cha mẹ.”
“Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy? Đừng làm vẻ người trong thành phố này với tôi, tôi không hiểu!” Trần Chí nghe xong tức muốn hộc máu, dậm chân, “Cậu là luật sư lòng dạ hiểm độc gì hả? Còn chia nhà mỗi người một nửa, dựa vào cái gì hả? Cô ta chỉ bỏ ra có 200.000, không tới một phần năm!”
Phương Đình Đình sốt ruột: “Sao có thể chứ? Trần Phi, anh chết rồi à, nhanh nói một câu đi chứ!”
Trần Phi vẫn im lặng như trước, anh ta ngồi giữa hai người phụ nữ, đã là chồng, lại sắp làm cha mà trước sau vẫn trốn sau lưng cha mình.
Chu Chức Trừng hiểu dụng ý Giang Hướng Hoài, đây là chiến lược đàm phán. Chiến trường của luật sư tố tụng không chỉ trên tòa án, trên thực tế, đại đa số tranh chấp nhỏ nhặt của người dân không có sự nghiêm trang của tòa án lại có thể đàm phán riêng lại có kết quả tốt.
“Còn tiền sính lễ, nếu muốn lấy lại cũng đề nghị chú tìm luật sư khởi kiện, nhưng khả năng thẩm phán chấp nhận yêu cầu này của chú tương đối thấp. Thẩm phán cần xem xét thứ tự công bằng và phong tục địa phương, thẩm phán ở huyện Nam Nhật biết rõ phong tục địa phương chúng ta, việc tổ chức tiệc rượu được công nhận có ích hơn việc đăng ký kết hôn hợp pháp. Không phải mọi người đều cho rằng Lâm Đào mới là vợ của Trần Phi à? Hơn nữa họ nhận định thời gian kết hôn là 9 năm chứ không phải 9 tháng.”
Thẩm phán sẽ quyết định thế nào không ai biết, nhưng trước mắt Chu Chức Trừng cần phải nói thế này.
“Vì vậy yêu cầu của chúng tôi là cũng đã nhượng bộ rồi. Chúng tôi không hoàn trả tiền sính lễ, cũng không đòi một nửa giá trị căn nhà hai người đã mua trong thời gian chung sống, chỉ cần lấy phần góp vốn của Lâm Đào. Cô ấy đã trả 200.000, xác định cô ấy nắm giữ 19,4% quyền giá trị tài sản. Quyền sở hữu ngôi nhà thuộc về Trần Phi, căn cứ giá trị thị trường hiện tại, cần bồi thường cho Lâm Đào 303.644 tệ.” (Tầm 1 tỉ VNĐ)
Giang Hướng Hoài quyết định đóng vai “luật sư bỉ ổi” không có điểm dừng, hai người một người đóng vai phản diện một người đóng vai chính nghĩa, khiến Trần Chí và Phương Đình Đình hơi do dự. Nếu bây giờ không chấp nhận quyền lợi trước mắt thì có phải sẽ phải trả hơn 700.000 không? (Hơn 2.3 tỉ VNĐ)
Trần Chí lại nhớ tới vàng cưới: “Lúc đó kết hôn chúng tôi tặng Lâm Đào rất nhiều trang sức, mấy năm nay vợ tôi cũng mua vòng vàng cho Lâm Đào, trả lại cho chúng tôi đi.”
Ánh mắt Lâm Đào trống rỗng, nước mắt đổ rào rào, mắt đỏ bừng, chị cắn răng, mặt không còn chút máu, đột ngột đứng lên tát Trần Phi một cái. Chị chưa bao giờ tát ai nên cái tát này không có mấy lực. Phương Đình Đình phản ứng nhanh, che chở chồng, đẩy ngã Lâm Đào.
Lâm Đào ngã xuống đất, mọi người lại chạy đến che chở Phương Đình Đình, vì cô ta mang thai cháu nhà họ Trần.
Giọng Lâm Đào khàn khàn tuyệt vọng: “Trần Phi, tôi thật sự nhìn lầm anh. Nɠɵạı ŧìиɧ, chia tách ra tôi đều tha thứ, nhưng anh thật sự muốn làm chúng ta khó coi đến thế này sao? 9 năm của chúng ta không đáng giá bằng những thứ này sao?”
Ngực Chu Chức Trừng phập phồng, cô đi tới đỡ Lâm Đào dậy, nói: “Loại vàng cưới này pháp luật xem là quà tặng, không hỗ trợ thu hồi.”
Dù giận đến đâu, giọng cô vẫn ôn hòa: “Chú Trần, chúng ta là hàng xóm láng giềng, chú cũng nhìn chúng tôi lớn lên, Lâm Đào là người thế nào, trong lòng chú hiểu rõ, thật sự phải gặp nhau ở tòa án sao? Là do chị ấy không muốn đăng ký kết hôn sao? Không phải, nếu có thể, hiện tại chị ấy vẫn đồng ý đi đăng ký kết hôn với Trần Phi. Chú cũng biết đây là huyện nhỏ, nhiều lời đồn đãi, 9 năm của chị ấy và Trần Phi vô cùng dài, từ 20 tuổi đến 29 tuổi, chị ấy tận tình chăm sóc chú thím, hàng xóm có ai mà không từng khen ngợi chị ấy một câu? Chú cũng có con gái, chú có từng nghĩ sau khi Lâm Đào gặp chuyện này thì sẽ chịu bao nhiêu lời chỉ trích?”
Trần Chí có vẻ do dự.
“Còn về tội vi phạm chế độ một vợ một chồng, nếu bây giờ Lâm Đào không rời khỏi nhà chú, tiếp tục chung sống như vợ chồng với Trần Phi ở thị trấn, thì Trần Phi sẽ phạm tội hai vợ, tám chín mươi phần trăm sẽ bị kết án.”
Trần Chí hoảng loạn: “Nhưng mà 9 năm rồi Lâm Đào không có sinh con, ở huyện chúng ta rất nhiều người đều làm tiệc rượu, mang thai sinh con mới đăng ký kết hôn bổ sung, mọi người đều vậy mà.”
Triệu Diên Gia không khỏi xít lên một hơi: “Lạc hậu cổ hủ vậy sao?”
“Đã thay đổi rồi, hiện giờ rất ít như thế này.” Diệp Bạch cũng bất đắc dĩ.
Chu Chức Trừng lại nhìn về phía Trần Phi, anh ta sợ không dám ngẩng đầu lên.
Cô nói: “Trần Phi, anh cũng 29 tuổi, anh làm gương cho con mình đi, tự mình dũng cảm đối mặt, đừng trốn sau lưng cha mẹ anh. Lúc trước anh ở bên Lâm Đào là vì sinh con sao? Lâm Đào yêu rồi kết hôn với anh nhiều năm như vậy, tiền này không đáng sao? Nếu 9 năm qua chị ấy ở nhà anh làm một bảo mẫu toàn thời gian thì không chỉ có bấy nhiêu đó tiền đúng không?
Trước kia khi hai người yêu đương, chúng ta đi học, giáo viên có nói ‘Trai có yêu vẫn còn gỡ được, gái yêu rồi sao bước cho ra*’. Lâm Đào lo lắng anh sẽ phản bội chị, anh có còn nhớ mình đã hứa hẹn thế nào không?”
(Chú thích đoạn trích trong bài Manh 3, Khổng Tử.
士之耽兮,Sĩ chi đam hề /Sĩ (tầng lớp thời xưa)/trai chưa vợ sa vào mê đắm con gái.
猶可說也。Do khả thuế dã/ Vẫn còn có thể gỡ ra được
女之耽兮,Nữ chi đam hề/ Con gái mà phải lòng mê đắm trai
不可說也。Bất khả thuế dã/ Thì không thể gỡ thoát ra được.)
Lời cô dài dòng lại có mục tiêu, đối với người như Trần Chí thì phải uy hϊếp, nhưng với Trần Phi mềm yếu, tình cảm sẽ dễ dàng lay động anh ta hơn.
Phương Đình Đình bất an nắm tay Trần Phi, Lâm Đào vùi trong lòng Chu Chức Trừng khóc không thẳng nổi người dậy, sụp đổ.
Thái Lan cũng đỏ hoe mắt, muốn cào mặt Trần Chí: “Tôi đã tạo tội nghiệt gì mà lại gặp loại người táng tận lương tâm như nhà họ Trần mấy người.”
Thật lâu sau, Trần Phi mới nói: “Nhà để lại cho tôi với Đình Đình, vì chúng tôi còn con cái phải ở bên đó. Tôi sẽ bồi thường căn nhà đó 400.000 cho Lâm Đào. Tiền sính lễ 120.000 và đồ trang sức không cần trả lại. Cứ vậy đi, đừng nói nữa, ba, Đình Đình!” (400.000 tệ = 1.3 tỉ VNĐ)
Chu Chức Trừng là người cảm tính, có sự đồng cảm mạnh mẽ, nhiều người nói với cô làm luật sư phải khách quan, xa cách, đừng để cảm xúc của khách hàng dẫn dắt, bất kể quan điểm nào cũng phải có chứng cứ hữu hình chứng minh, như vậy mới có thể tiếp cận ý nghĩa chân chính sự thật và công lý, vì vậy tình cảm là khuyết điểm của cô, cũng vì vậy mà cô gần như không tiếp xúc với bất kỳ vụ án hình sự nghiêm trọng nào.
Trong mắt cô, việc giải quyết cuối cùng mỗi tranh chấp nhỏ nhặt trong cuộc sống đều có ý nghĩa, cô có thể giúp một việc thì đỡ một việc, phiền não nhỏ cũng là phiền não, vụ án nhỏ cũng là vụ án. Cô là người bình thường, cô thích những buồn vui tan hợp bình dị như vậy.
Trần Chí bị Thái Lan đánh tới mặt đỏ tai hồng, ông ta tức tối muốn đánh trả.
Triệu Diên Gia sợ Thái Lan bị đánh thật, đến huyện Nam Nhật một thời gian, cậu đã học xong cách khuyên can của người dân quê, bên ngoài mặt thì là kéo Trần Chí đi miệng nói: “Được rồi bà dì Lan à, đừng đánh chú Trần nữa!” Thật ra là lén véo Trần Chí mạnh tới nỗi ông ta kêu gào ầm ĩ!
Giang Hướng Hoài nhìn Chu Chức Trừng, thấy sắc mặt cô không buồn phiền, anh vẫn lo có phải cô bị ảnh hưởng cảm xúc của chị họ không thì lại thấy cô lấy ra một bản thỏa thuận mới hoàn toàn, cười nhẹ: “Nếu đã thống nhất như vậy thì chúng ta ký lại bản thỏa thuận này nhé hai vị.”
Học trò cô, Diệp Bạch, lập tức cầm hai cây bút đen ký tên đưa Lâm Đào và Trần Phi, giục họ ký tên.
Mọi người còn nguyên vẻ phẫn nộ, đau lòng trên mặt, ngơ ngác nhìn hai cây bút.
Mấy người Trần Phi ký xong thì rời đi. Thái Lan tuy rằng khá hài lòng với kết quả hiện tại nhưng lại sợ Chu Chức Trừng nghe lời Thái Mai, cố tình không dốc hết sức để giúp đỡ. Bà mang lòng tiểu nhân lén hỏi Giang Hướng Hoài: “Luật sư Giang, bà hỏi cậu, cậu mới nói nhà có thể được chia một nửa đúng không?”
Giang Hướng Hoài liếc nhìn bà, mặt lạnh nhạt, lãnh đạm: “Bà, đó là lời cháu nói, cháu khác với luật sư Chu, cháu thích chơi trò lòng dạ hiểm độc hơn.”
“Mấy cậu không gạt tôi?”
Diệp Bạch tức tối: “Bà dì Lan, bà thật quá đáng, luật sư Chu đã cố gắng tận tâm đấu tranh vì lợi ích của mấy người mà dì còn nghi ngờ chị ấy!”
Đáy mắt Giang Hướng Hoài không chút ý cười: “Bà ạ, luật sư Chu rất bao dung với bà. Nếu bà ủy thác cho cháu thì ít nhất phải chuẩn bị 50.000 phí luật sư. Cho dù thắng kiện thì tiền sính lễ cũng phải trả lại một phần cho nhà họ Trần.”
Triệu Diên Gia lắc lắc ngón tay, thở dài: “Bà dì Lan, anh trai cháu nhận vụ án, phí luật sư chưa bao giờ dưới 100.000.”
Thái Lan sợ quá không dám nói tiếng nào nữa.
Chu Chức Trừng không quan tâm Thái Lan nghĩ gì, cô còn việc khác phải làm.
Giang Hướng Hoài vào văn phòng nhìn thấy cô đang trả lời điện thoại xin tư vấn.
“Ồ, tôi đề nghị là không để nhà trai trả tiền mua nhà, cô trả tiền trang trí. Nếu thật sự đến lúc ly hôn thì cô sẽ khó lấy lại được tiền trang trí. Trang trí sẽ bị giảm giá trị mà nhà thì sẽ tăng giá trị… Cho dù bên đằng trai có ghi tên cô vào nhà trên danh nghĩa thì pháp luật nhìn chung sẽ cho rằng đó là việc mua nhà với mục đích kết hôn, khi ly hôn, nhà trai chứng minh được bên đó bỏ tiền thì khả năng lấy về được là rất lớn.”
Cô dừng một chút, đề nghị: “Trừ khi nhà trai ký hợp đồng tặng khi chuyển quyền sở hữu.”
Chờ Chu Chức Trừng cúp điện thoại, Giang Hướng Hoài đón ánh mắt cô, hỏi: “Em chuẩn bị mấy bản hợp đồng? Sao em đoán được Trần Phi sẽ đồng ý mức bồi thường 400.000?”
“Hai bản, đoán thôi, đoán không đúng thì làm lại một bản in ngay tại chỗ.”
Anh muốn làm dịu không khí nên cười: “Anh tưởng em giống như trước kia, chuẩn bị sẵn vài bộ dự phòng…”
Chu Chức Trừng không nâng mi mắt nhìn anh, tựa như mất kiên nhẫn: “Luật sư Giang, đây là huyện Nam Nhật, không phải Bắc thành, không cần nhiều phương án dự phòng vậy.”
Giang Hướng Hoài bật cười, cảm thấy sau đêm qua ở khách sạn, quan hệ hai người còn tệ hơn lần đầu gặp lại.
Anh chưa kịp nói gì nữa thì thấy di động của cô để trên bàn rung lên, trên màn hình nhấp nháy tên một người đàn ông.
Giọng người đàn ông êm ái mang ý cười: “Luật sư Chu, đang bận sao?”
Chu Chức Trừng cười: “Bác sĩ Hà…”
Cô cố tình trả lời điện thoại tránh mặt anh.
Giang Hướng Hoài đứng yên nơi đó, rồi ra vẻ tôn trọng sự riêng tư của cô, bước ra ngoài đóng cửa lại.
Ba người Minh Địch đến đây một thời gian, lần đầu tiên thấy luật sư Chu có hẹn buổi tối, cô trang điểm xong, đổi xe điện ra ngoài.