Khương Lê là cô gái bướng bỉnh nhất Chu Bỉnh Trừng từng gặp. Trước giờ anh chưa từng thấy cô khóc, cho dù mẹ cô đè cô xuống đất giữa sân, mở cổng nhà, vừa mắng chửi vừa cầm gậy gộc đánh cô, hàng xóm xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, cô cũng không rơi một giọt nước mắt.
Chu Bỉnh Trừng ôm Khương Lê, ánh mắt dừng nơi khóe mắt cô, bỗng nở nụ cười. Sau này anh từng thấy cô khóc.
Như lúc này.
Cô nhắm mắt, nức nở nhẹ nhàng, khóe mắt treo một giọt nước mắt sắp rơi xuống. Anh ôm sát eo cô, dùng lực mạnh như muốn ấn cô vào cơ thể mình, rốt cuộc hài lòng nhìn thấy giọt nước mắt kia rơi xuống. Cô ngẩng đầu lên lộ chiếc cằm xinh đẹp, ậm ừ phát ra vài tiếng. Mà anh như tín đồ thành kính hôn lên cổ cô, làn da cô trắng mịn màng, nụ hôn rơi như mưa, rơi lên những mạch máu màu xanh nhạt của cô, anh lại ngậm môi cô, m*t vào, âu yếm vuốt v e.
Eo mềm, môi mềm, mọi thứ đều mềm, nhưng lòng lại cứng rắn đến vậy.
Trước kia Khương Lê còn hỏi anh, có phải anh nói cho Chu Chức Trừng biết mối quan hệ của hai người không, sao anh dám? Bây giờ chỉ cần chịu đựng cô nổi giận, nếu mà Chu Chức Trừng biết thì là hai mũi giáp công.
Có lần anh thử hỏi Chu Chức Trừng: “Có người đàn ông hơn 30, bạn gái nhỏ hơn anh ta mấy tuổi không chịu công khai quan hệ, cũng không muốn lấy anh ta, anh ta bị lừa tình à?”
Chu Chức Trừng chăm chú nhìn anh một lúc: “Sao anh ta không biết xấu hổ mà nói cô gái trẻ kia lừa dối tình cảm của anh ta? Người đàn ông đó là anh hả? Anh lừa tình ai? Điều kiện nhà mình không tốt, anh mau buông tha con gái nhà người ta đi.”
Chu Bỉnh Trừng lấy lại tinh thần, nhìn người con gái đang ngủ say trong lòng mình, xoa mặt cô, rướn người lấy trong túi xách ra một chiếc vòng cổ. Tháng trước anh bay đến Milan đã mua nó, nhãn hiệu anh không rành, một tiếp viên hàng không bay cùng đã đề cử, nói là thương hiệu trang sức kinh điển của Ý, niềm mơ ước của những cô gái thành thị, “sư thái” ngôn tình Diệc Thư* cũng thích. (Chú thích: Diệc Thư là tác giả của nhiều tiểu thuyết xuất bản cũng như được chuyển thể thành phim.)
Người đẹp thành thị, luật sư thương mại chắc hẳn sẽ thích.
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đeo vòng vào cổ cô.
Sáng hôm sau, Khương Lê thức dậy thì Chu Bỉnh Trừng đã đi. Anh nói hôm nay phải đi học huấn luyện, có lẽ sợ đánh thức cô nên anh đi lại nhẹ nhàng, đến nỗi anh đi lúc nào cô cũng không biết.
Cô ngồi dậy, vừa cúi đầu thì thấy trên cổ có thêm một chiếc vòng đính kim cương. Cô chớp mắt, cởi chiếc vòng ra, cô không biết đây là thương hiệu gì nhưng cũng biết đây là hàng xa xỉ.
Cuộc sống của cô chỉ xoay quanh công việc, từ khi còn là học sinh đã bắt đầu liên tục làm thêm tự nuôi thân. Cô sợ nghèo nên cho dù đã vào công ty có mức lương tốt nhưng cô vẫn không dám tiêu tiền phung phí, chỉ có nhìn con số trong thẻ ngân hàng ngày càng tăng lên cô mới có thể yên tâm.
Quần áo cô mặc, đồ cô dùng, kể cả chỗ ở đều rất bình thường, vài món đồ xa xỉ cô có đều do Chu Bỉnh Trừng tặng.
Lần đầu tiên của hai người là khi cô học đại học, cả hai đều không về nhà ăn Tết, anh là không có thời gian về, chuyến bay cuối cùng của anh là đêm 30, còn cô là không muốn về. Anh bị Trừng Trừng bắt đến thăm bạn thân của cô.
Hai người ăn cơm tất niên xong, uống rượu, có thể do ảnh hưởng của rượu nên Khương Lê buông thả một lần, chỉ cần hiện tại, không nghĩ tương lai.
Ngày hôm sau tỉnh rượu, anh lại tự trách mình, thấy cô phải đi thì thậm chí còn đưa tiền cho cô.
Ngực cô chua xót nhức nhối, cố kiềm nước mắt lại, mặt vẫn mỉm cười ra vẻ một tay lọc lõi tình trường: “Trả tiền chơi gái sao? Hay là tiền bịt miệng? Yên tâm, tôi sẽ không nói với Trừng Trừng, anh tình tôi nguyện thôi.”
Lòng tự trọng không cho phép cô nhận tiền của anh. Sau đó anh gửi cho cô một chiếc túi xách, chỉ nói: “Nếu không muốn thì có thể vứt nhưng đừng trả lại.”
Dĩ nhiên cô không vứt, nhưng gần như không sử dụng tới. Qua bao năm, cô đã quen với cuộc sống nghèo khó túng quẫn. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ được sử dụng đồ gì tốt, quần áo là của chị mặc xong để lại, đồ ăn là món thừa của em trai, mẹ cô không dưới một lần nói rằng: “Lợn rừng không được ăn trấu, mày không xứng với đồ tốt.”
Trong lòng cô kháng cự, nhưng khi cô có năng lực kiếm tiền thì mới phát hiện, thì ra cô đúng là không xứng với những thứ tốt đẹp, cô chỉ muốn để dành tiền trong ngân hàng.
Không lâu sau lần đầu tiên của cô với Chu Bỉnh Trừng, mẹ cô gọi điện thoại đến, giễu cợt nhục mạ cô: “Tết còn không về nhà, ở ngoài làm “gà” à?”
“Nếu mẹ lại sắp xếp mai mối thì cả đời này con không về.” Giọng cô lạnh nhạt.
Mẹ cô mỉa mai: “Mày tưởng mày là phượng hoàng vàng, đứng đầu danh sách mai mối à? Tội nghiệp, cái thằng con nhà họ Chu mà mày yêu thầm viết trong nhật ký kia, hôm qua nó về nhà, tao đến hỏi cho mày, nói sính lễ của mày rẻ lắm, chỉ cần 100.000, người ta còn chẳng thèm.” (100.000 tệ = hơn 300 triệu VNĐ)
Cô biến sắc: “Mẹ nói với anh ấy con thích anh ấy?”
“Đúng, nhưng nó có bạn gái. Mày thấy mất mặt chưa, mặt dày chơi với Chu Chức Trừng, con bé không biết mày thích anh trai nó chứ? Nếu không thì chắc nó sẽ khinh thường mày, thấy mày không xứng với anh trai nó.”
Cô cho rằng mình đã quen với sự vô liêm sỉ của cha mẹ, quen với sự tự ti thấp kém do gia đình mang lại, nhưng khi cô nghe những lời này, cô cảm thấy tai mình ù đi, mặt rát bỏng đau đớn.
Cô bị cha mẹ lột s@ch tất cả những che đậy, tr@n trụi ném trước mặt Chu Bỉnh Trừng. Cô là miếng thịt rẻ tiền trên thớt, anh lại hoàn toàn chướng mắt cô, anh có bạn gái, còn biết cô từng yêu thầm anh.
Mà hai người trước đây đã “làm”, cô còn từ chối tiền anh đưa.
Chu Bỉnh Trừng kết thúc công tác ở tỉnh, còn thời gian nghỉ phép nên tiện đường ghé về huyện Nam Nhật.
Thái Mai nhìn thấy anh thì rất vui, nhận vali của anh, sai Chu Quốc Hoa nhanh đi mua đồ ăn ngon về.
Chu Bỉnh Trừng hỏi: “Chu Chức Trừng còn đi làm ạ?”
“Ừ, nhưng mà sắp tan làm rồi. Hướng Hoài cũng ở đây, con biết không? Tối nay kêu nó tới ăn cơm chung.”
Thái Mai mở vali Chu Bỉnh Trừng, cau mày cằn nhằn: “Trong vali con nhiều quần áo chưa giặt quá vậy? Con ba mươi mấy rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân cho tốt, sau này làm sao chăm sóc vợ con? Con nghĩ mệ có thể đi theo con suốt đời hả?”
Chu Bỉnh Trừng luyên thuyên: “Đâu có ai thèm con, đợi lãnh lương hưu rồi con đi tìm người bạn già.”
Thấy Thái Mai sắp nổi bão, anh vội chuyển chủ đề: “Mệ, thấy quà con mua cho mệ chưa? Mỹ phẩm dưỡng da cho phu nhân, một bộ 10.000 tệ, đắp lên mặt mệ bảo đảm sẽ làm mệ bừng sáng, trở lại tuổi 30, làm ôn không rời mắt được luôn.”
“Con đốt tiền à? Khi mệ còn trẻ thì ôn con đã không rời được mắt, không rời được mắt khỏi TV của ông ấy!” Thái Mai xì một tiếng, “Con có mua cho em không?”
“Dạ có, mỹ phẩm dưỡng da, khăn quàng cổ, túi xách, kết hợp lại là thành bông hoa của huyện mình.”
“Em đã là bông hoa rồi, tiêu chuẩn của nó cao, không có người đàn ông nào nó vừa mắt.”
Thái Mai đang dọn hành lý bỗng hét lên, tay cầm một tờ giấy lao khỏi phòng, trừng mắt không nói nên lời.
Chu Bỉnh Trừng liếc nhìn tờ giấy kia, ngậm miệng.
“Con là đồ phá của, đây là hóa đơn gì? Con mua cái gì? Mệ không biết mấy chữ nhưng nhìn được con số! Đây là hóa đơn gì, viết tiếng nước ngoài, bao nhiêu đây số 0 là hơn một vạn? Con tiêu thế này thì bao nhiêu cho đủ?”
Đầu óc Chu Bỉnh Trừng xoay chuyển nhanh chóng, nói bừa: “Tiền Zimbabwe mệ biết không?”
Quá đáng quá, anh im miệng, nghĩ tới nước khác: “Không phải, là Hàn Quốc, tiền của họ không giá trị, nhìn hơn một vạn chứ chỉ bằng mấy chục tệ thôi, con mua ly café ở sân bay đó mà!”
Đúng lúc Chu Chức Trừng và Giang Hướng Hoài đi tới. Chu Chức Trừng im lặng mím môi, Chu Bỉnh Trừng không phải bay Châu Âu sao? Sao thành bay qua Hàn Quốc?
Thái Mai khôn ngoan cả đời, già cũng chẳng hồ đồ. Bà nói được được, tay gấp hóa đơn bỏ vào túi, để lát nữa hỏi Trừng Trừng sau.
Chu Bỉnh Trừng hận đầu mình điên rồi, tại sao lại giữ cái hóa đơn kia làm gì.
Trước khi ăn tối, Chu Chức Trừng đang trong bếp lấy bát đũa, Giang Hướng Hoài rửa ly, Chu Bỉnh Trừng vào nhìn bóng lưng hai người cảm thấy là lạ, cứ như hai vợ chồng đang cùng bận việc trong bếp.
Anh không nghĩ nhiều, vỗ vai bạn, đi tới trước mặt em gái, tỏ vẻ uy nghiêm anh trai: “Chu Chức Trừng, đừng có nói thật với mệ, hiểu không?”
Chu Chức Trừng không thèm để ý tới anh: “Biết, em nói với bà nội, anh bỏ ra gần 100.000 mua một cái vòng cổ kim cương.”
“Được rồi, anh nợ em một lần.” Anh chịu thua.
“Anh tặng bạn gái?” Chu Chức Trừng nhìn anh.
“Anh ba mươi mấy rồi, đưa vợ cũng không có gì lạ.” Chu Bỉnh Trừng hàm hồ nói cho qua, anh không thể như chó nhà có tang mà nói mình không có danh phận được.
Nhưng hạnh phúc của con người đều do so sánh mà ra, không phải có người còn thảm hơn anh sao? Anh khoác vai Giang Hướng Hoài, nắm tay lại đυ.ng vào vai người bạn mình, cười nói: “Người anh em, năm nay lại cô đơn à?”
Anh hạ giọng: “Mày cộng tác với em gái tao thế nào? Tao thấy hình như nó giận mày? Trước đây hai đứa mày không phải anh anh em em thân thiết lắm sao?”