Nhện Nữ

Chương 8

Hóa ra em gái tôi trong lớp luôn bị coi như người vô hình.

Tôi lặng lẽ đứng dậy và ngước nhìn Hậu Hạo.

Tôi vén lọn tóc lòa xòa trước trán ra phía sau và mỉm cười ngọt ngào với hắn.

Mặt Hầu Hạo hơi đỏ lên, không ngờ tôi sẽ cười với hắn như vậy.

"Con khốn."

Tôi nghe giọng Khương Điềm nghiến răng nghiến lợi ở bên cạnh.

Trong nhật ký có đề cập Khương Điềm thích Hầu Hạo.

Đó là lý do tại sao cô ta ghét tôi đến thế.

Tôi đến chỗ của mình và ngồi xuống.

Bạn cùng bàn của em gái tôi trong nhật ký là Từ Tô.

Cô ta đeo kính, nhan sắc bình thường, cư xử khôn khéo.

Nhưng lúc tôi vừa ngồi xuống, Từ Tô đã tránh sang một bên, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét.

“Cậu hôi quá, không phải làm nhiều quá nên mắc bệnh phụ khoa chứ?

"Có mùi như hải sản thối."

Cô ta vừa nói xong, xung quanh vang lên tiếng cười trầm thấp.

Tôi nghiêng đầu tò mò nhìn cô ta.

Theo nhật ký của em gái, Từ Tô đã bị cô lập khi được chuyển đến lớp này.

Trên người Từ Tô ngày nào cũng có vết thương chồng chất và không ai muốn làm bạn với cô ta.

Mẹ cô ta bán rau ở thị trấn, hoàn cảnh gia đình rất nghèo.

Chỉ có em gái tôi sẵn lòng làm bạn với Từ Tô.

Tôi thực sự không hiểu con người.

Đã là bạn bè thì tại sao lại ác độc như vậy?

Nhưng những điều này không liên quan gì đến tôi.

Mẹ tôi nói, chỉ cần trong nhật ký em gái tôi nhắc đến tên ai đã bắt nạt em ấy.

Tất cả đều phải ch/ết.

Sau giờ học.

Tôi bị Hầu Hạo chặn ở ngõ hẻm.

Hầu Hạo nở một nụ cười mà hắn cho là đẹp trai rồi dùng một tay ấn tôi vào tường.

"Lục Âm, như vậy không phải tốt hơn sao? Em làm bạn gái của anh, ai dám ức hϊếp em?”

"Chân em còn đau không? Để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra. Sở dĩ anh bắt nạt em là vì anh thích em. Em chưa từng nghe câu nói này sao? Con trai thích bắt nạt người con gái mà mình thích."

“Nhưng…” Ánh mắt Hầu Hạo dần dần trở nên vui vẻ, nhìn chằm chằm vào tôi.

"Anh không biết em có thật sự muốn làm bạn gái của anh không, em phải có thành ý một chút.”

"Như vậy đi, cởϊ qυầи áo ra cho anh xem."

Tôi nhìn xung quanh cũng không thấy ai khác, chậm rãi mỉm cười.

"Được rồi.”

Tôi cởi chiếc cúc đầu tiên trên cổ áo mình.

Lỗ mũi Hầu Hạo hơi nở ra, đương nhiên hắn rất hưng phấn.

Nhưng hắn không biết điều chờ đợi hắn vào giây phút tiếp theo chính là một sự ch/ết chóc.