Tôi không biết rượu là gì.
Rượu được đổ lên trán tôi.
Trán tôi đau nhói, nóng rát, như sắp bị bỏng.
Họ cười và dùng nhíp chọc vào vết thương của tôi.
Trán tôi chảy m/áu ngày càng nhiều và cơn đau ngày càng trầm trọng hơn.
Nhưng tôi không lên tiếng mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Hóa ra đây chính là “bọn họ” đã bắt nạt em gái tôi trong nhật ký.
Thì ra em tôi ngày nào cũng phải chịu sự tra tấn đau đớn như vậy.
Ngay cả một con quái vật như tôi cũng cảm thấy đau, một con người như em gái tôi thì phải chịu đau đớn đến thế nào.
Tôi cười thầm.
Họ nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô gái tóc dài giơ tay lên và tát mạnh vào mặt tôi.
Mặt tôi nhanh chóng sưng lên.
Trong nhật ký của em tôi có nhắc đến tên cô gái có mái tóc dài.
Hoàng Tô Tô.
Em gái có viết Hoàng Tô Tô đã học Taekwondo từ khi còn nhỏ.
Vì vậy, mỗi lần ra tay, lực đạo rất mạnh.
"Âm Âm, cậu sợ đến choáng váng rồi sao?" Hoàng Tô Tô cười nham hiểm nói.
“Nhìn mặt cậu ấy kìa, sau khi bị cậu đánh thì mặt cậu ấy đã sưng như trái dưa hấu!”
Cô gái tóc ngắn ôm bụng cười to.
Tôi cũng nhớ tên cô ta.
Khương Điềm.
Nhật ký nói cha cô ta có mặt trong hội đồng của nhà trường.
Không ai trong trường dám gây sự với cô ta.
Lúc này, chuông vào học vang lên.
"Tôi phải đến lớp. Nếu tôi trốn học nữa, cha tôi sẽ mắng tôi."
Khương Điềm vừa nói vừa bước ra ngoài.
Hoàng Tô Tô: “Nhìn bộ dáng sợ sệt của cậu kìa, cậu đi trước đi, tôi ở lại đây chơi cùng cậu ta một lát.”
“Lần này tôi thi trượt, mẹ tôi đã khoá thẻ tín dụng của tôi. Tôi đang rất tức giận nhưng không có chỗ để trút giận.”
Hoàng Tô Tô nhìn tôi, ánh mắt ngày càng đáng sợ.
"Được rồi, đừng gây rắc rối như lần trước."
Khương Điềm nói xong vội rời đi.
Chỉ còn tôi và Hoàng Tô Tô còn lại ở đây.
"Âm Âm, cậu nghĩ tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Cô ta bước sang một bên, cầm rất nhiều chai lọ, tôi không hiểu cô ta muốn làm gì.
"Hay là chúng ta thử một chút đi? Nếu như cậu nuốt 50 viên thuốc cùng một lúc, thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Tô Tô hào hứng nói, cầm một lọ thuốc đi về phía tôi.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, sự phấn khích trên khuôn mặt cô ta đã được thay thế bằng sự sợ hãi.
Bởi vì tôi đã lột bỏ lớp da của em gái mình ra.
Giống như một con nhện lột da vậy, lần này tôi lột da người.
Tôi trở về hình dạng ban đầu.
Hoàng Tô Tô hét lên, quay người bỏ chạy.