[Ngày 25 tháng 8, tôi không thể chịu nổi nữa.
Tôi đã nhiều lần muốn ch/ết nhưng mỗi khi nghĩ đến chị gái, tôi lại cố chịu đựng.
Nhưng không ngờ họ thực sự đã thuê vài tên côn đồ.
Tôi đã bị bọn côn đồ hôi hám đó h/ãm h/iếp.
Họ còn dùng bàn ủi nóng đỏ đốt vào chỗ đó của tôi.
Tôi sống không nổi nữa.]
Quyển nhật ký kết thúc đột ngột ở đây.
Mặc dù em gái viết rất nhiều từ, nhưng tôi không thể hiểu hết được.
Chẳng biết tại sao, nước mắt tôi không ngừng rơi, làm ướt cả quyển nhật ký.
Lòng tôi cũng có một cảm xúc kỳ lạ, trái tim tôi đau đớn và co thắt lại.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học chính thức của em gái tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi rời nhà sau mười lăm năm.
Gió thổi qua ấm áp chứ không hề lạnh lẽo như ở tầng hầm chút nào.
Lần đầu tiên tôi đi bộ bằng hai chân của con người, cảm giác có chút không tự nhiên.
Suýt nữa đã vấp ngã.
Đột nhiên tôi bị người nào đó đá mạnh từ phía sau.
Tôi mất thăng bằng và ngã nhào xuống đất.
Phía trước có một tảng đá.
Người này cố ý làm vậy.
Đầu tôi đập mạnh vào tảng đá, m/áu lập tức chảy ra.
Đau quá.
Tôi từ từ đứng dậy, quay người lại và nhìn thấy người đã đẩy tôi.
Đó là hai cô gái.
Một người có mái tóc dài và một người có mái tóc ngắn.
Người có mái tóc dài xinh đẹp đang mỉm cười với tôi.
"Âm Âm, trán của cậu chảy m/áu rồi, cậu không sao chứ? Để mình đưa cậu đến phòng y tế."
Cô gái tóc dài nắm lấy tay tôi, thô bạo kéo tôi về phía trước.
Tôi không chống cự.
Bởi vì tôi muốn xem họ sẽ làm gì với tôi.
Những người xung quanh đều chú ý đến động tĩnh bên này.
Nhưng không ai quan tâm, mọi người đều ở đây xem kịch vui.
Họ nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạnh lùng.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra ánh mắt của con người có thể lạnh lùng đến thế.
Tôi bị hai người kéo vào phòng y tế.
Thầy giáo trong phòng y tế liếc nhìn chúng tôi rồi bình tĩnh nói: “Đừng đùa quá mức”.
Nói xong ông ta quay người rời đi.
Thoáng một cái, trong phòng y tế chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Cánh cửa đã bị khóa.
Cô gái tóc ngắn nhìn tôi mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền trông khá dễ thương.
Nhưng cách cô ta nhìn tôi giống như một con rắn độc.
Cô gái tóc ngắn cầm một chai chất lỏng trong suốt lên, hướng về phía tôi lắc lắc.
"Âm Âm, cậu hôi quá, để mình dùng rượu khử trùng cho cậu."