Tôi Tiêu Tiền Giúp Nhà Giàu Số Một Tránh Tai Ương

Chương 8

Chương 8:

-edit fongling-

(mị bù 2 chương 3000 từ đền cho mọi người vì hôm qua ra chậm chương ạ)

Bài viết PR mà công ty quản lý của Diệp Chi mua để tuyên truyền xác thực thu hút rất nhiều lượt xem.

Nhưng tất cả mọi người có thể nhìn ra, bài PR này tuyệt đối là từ phía Diệp Chi đẩy lên, mục đích chính là lợi dụng chú ý của mọi người lên Cố Nhẫn mà cố tình tăng nhận diện bản thân.

Liền Cố Nhẫn bị thương mà cũng có thể lăng xê theo, này vẫn là người sao?

Các fan mặc kệ đây là do công ty quản lý tự quyết hay không, bọn họ đều xả hết cơn tức lên đầu Diệp Chi.

“Đọc bài PR này tôi đã hiểu được thế nào là không có điểm mấu chốt, vậy là vụ Cố ảnh đế bị thương là có liên quan tới Diệp Chi? Vậy mà cô ta còn dám cọ loại nhiệt độ này, quá đáng thật sự!”

“Tin Cố Nhẫn bị thương lại gắn được với nữ minh tinh tuyến mười tám trèo lên top 1 hotsearch, tôi cười ná thở. Diệp Chi, tôi khuyên cô nên làm người lương thiện.”

“Có nhìn thấy bình luận mắng cô ở bên dưới không? Cô muốn lưu lượng giờ đã có rồi đấy, đề nghị về sau buông tha cho Cố Nhẫn nhà tôi.”

Diệp Chi liếc mắt nhìn Weibo, tiêu đề【 Cố Nhẫn vì Diệp Chi mà bị thương 】vẫn đang vững vàng chiếm giữ top 1 hotsearch.

Hơn mười phút sau, đoàn đội của Cố Nhẫn ra tay gỡ hotsearch xuống. Bọn họ không muốn việc Cố Nhẫn bị thương phát sinh thêm nhiều sự tình, cũng không mong Diệp Chi tiếp tục bị công kích.

Diệp Chi là vai phụ vì vậy suất diễn cũng không quá nhiều. Ngày hôm nay cô rảnh rang không phải đóng phim, liền tranh thủ thời gian đi xử lý việc của mình.

Nếu cô đã đi tới thế giới này, vậy nhất định phải thay đổi vận mệnh của nguyên chủ. Nếu muốn thoát khỏi thanh danh hiện tại, bước đầu tiên chính là hủy hợp đồng.

Dựa theo lời của người đại diện, chị ta đòi 1000 vạn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng trước mắt Diệp Chi hiện tại không có nhiều tiền như vậy.

Trong thỏa thuận của Diệp Chi và Cố Nhẫn không bao gồm cả sự nghiệp của nhau, không phải vạn bất đắt dĩ, cô cũng không thể sử dụng tiền của anh.

Diệp Chi trước mắt xem lại toàn bộ tài sản đứng tên, gồm một căn chung cư 50 mét vuông và một chiếc xe hơi second-hand.

Dựa theo ký ức nguyên chủ, Diệp Chi đi tới tiểu khu mà nguyên chủ từng ở. Tài xế dựa trên địa chỉ cô cung cấp, lái xe đưa cô tới nơi.

Diệp Chi bảo tài xế trở về, một mình tìm lại được căn hộ của nguyên chủ. Cô lấy ra chìa khóa, tra vào lỗ, cửa kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa rỉ sắt nặng nề chậm rãi mở ra.

Căn phòng rất nhỏ, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy toàn cảnh. Tiểu khu này thật cũ nát, người bình thường căn bản không nghĩ tới ở đây còn có một tiểu minh tinh tuyến mười tám đang ở.

Toàn bộ căn hộ 50m vuông này là tài sản duy nhất cha mẹ nuôi nguyên chủ để lại. Ngày trước khi họ còn chưa qua đời, một nhà ba người họ đã từng sống ở đây.

Khó trách người Tống gia sẽ trở mặt không giữ lời, nghĩ cách bức nguyên chủ từ hôn. Dựa vào cơ hội Tống Liệt và Thịnh Mạn đang xoát CP (lăng xê ghép cặp), Tống gia muốn nghĩ cách bám vào Thịnh gia.

Rốt cuộc, Thịnh Mạn vẫn là con gái nhà tài phiệt, mà nguyên chủ chỉ là bé gái mồ côi không cha không mẹ.

Căn nhà này vô luận nói từ trang trí đến nội thất, từ đầu đến đuôi hiện lên hai chữ “qua loa”. Đồ vật tùy ý bày biện, trên mặt đất giày cao gót vứt lung tung.

Nhưng sau khi Diệp Chi tiến vào, thực mau liền chú ý tới một căn phòng.

Phòng ngủ chật hẹp đặt một chiếc giá để đồ bằng gỗ, so sánh với toàn thể phong cách căn phòng lệch hẳn một tông. Mà trên chiếc giá gỗ đơn giản kia đặt toàn bộ là túi hàng hiệu.

Túi Chanel 2.55, Túi Miss Dior, LV Pochette, đến cả ví cũng là Prada.

Tuy rằng Diệp Chi không quá hot, nhưng là một minh tinh, đồ dùng trên người chính là hàng hiệu. Từ khi xuất đạo tới nay, một phần tiền kiếm được từ công ty quản lý, cô đều dùng để mua hàng hiệu giữ thể diện.

Diệp Chi biết tới tầm quan trọng của căn hộ này đối với nguyên chủ, cô không thể bán đi đồ vật của nguyên chủ.

Diệp Chi nhìn đống túi hàng hiệu trong phòng ngủ cùng với đống giày cao gót vất vưởng dưới đất, cô vẫn là lắc lắc đầu, vẫn là giữ nguyên hiện trang căn nhà này đi.

Châm chọc chính là, đương lúc Diệp Chi đang không biết xoay sở thế nào ra được tiền đóng vi phạm hợp đồng, chương trình 《 sinh hoạt của Thịnh Mạn 》lại phát sóng tập mới nhất.

Trong tiết mục kì này, Thịnh Mạn triển lãm phòng chứa Hermes của cô nàng.

Phòng để quần áo của Thịnh Mạn, so với căn hộ của Diệp Chi còn to hơn.

“Tôi vừa mới về tới nhà.” Thịnh Mạn mặc một chiếc váy Gucci, trên mặt trang điểm tỉ mỉ, tay trái mở cửa, mặt hướng tới ống kính mỉm cười.

“Tôi cũng nhận được rất nhiều tin nhắn gửi tới trên mạng, mọi người rất muốn nhìn ngắm phòng để quần áo của tôi.” Thịnh Mạn nhẹ nhàng đẩy tay, cánh cửa màu trắng chậm rãi mở ra.

Thịnh Mạn mở ra cánh cửa này, cũng mở ra giấc mộng của tất cả phụ nữ.

Vách tường và ánh đèn trắng sáng, ba mặt tường kéo dài, mỗi kiện quần áo đều treo ở trong tủ, mỗi một đôi giày đều đặt ở kệ show ra, nhìn không sót gì.

Phòng để quần áo trang hoàng phong cách phi thường xa hoa, mỗi chiếc tủ đều có kim cương nhỏ điểm xuyết. Kim cương hiện lên vô cùng mỹ lệ, dưới ánh đèn chiếu xuống càng tỏ ra ánh sáng chói mắt.

Thịnh Mạn lơ đãng liếc nhìn người chủ trì và nhân viên công tác, thấy thần sắc hâm mộ trên mặt các nàng, cô ta mới vừa lòng mà cong môi.

“Quần áo để nơi này đa số là do tôi tự mua, có một số còn lại là nhãn hiệu tặng tới.” Thịnh Mạn nhấn mạnh thân phận tiểu hoa của cô ta, ngạo mạn mà xoay người.

Đi đến bên trong, có một căn phòng nhỏ riêng biệt, qua một chỗ ngoặt mới đến.

Đây là căn phòng chuyên để cất túi Hermes trong truyền thuyết.

“Tôi sưu tập rất nhiều túi Hermes.” Thịnh Mạn đi tới chiếc giá pha lê, đặt toàn bộ là từng nhóm từng nhóm túi Hermes.

Túi Hermes trưng bày đầy trên các kệ pha lê, từ da ca sấu, da đà điểu, da thằn lằn,.... các loại màu sắc, đủ loại kiểu dáng.

Thịnh Mạn giới thiệu mấy chiếc Hermes mà cô nàng thích nhất.

Túi Hermes Birkin màu cam, mặt trên khóa túi nạm kim cương giới hạn toàn cầu, mà trong đó có một cái thuộc về cô ta.



Thịnh Mạn trên tay cầm một chiếc Hermes Kelly màu đỏ, người chủ trì hỏi: “Phòng này có bao nhiêu chiếc Hermes?”

Thịnh Mạn ngẩn ra, sau đó cười: “Chưa từng đếm qua.”

Làn đạn trên mạng bạo phát, dân mạng và các fan sôi nổi tỏ vẻ phòng để quần áo của Thịnh Mạn chính là giấc mơ lớn nhất của các nàng.

“Chưa từng đếm qua? Là bởi vì Mạn Mạn của chúng ta quá có tiền sao!”

“Từ khi bắt đầu hâm mộ Thịnh Mạn, tôi hiện giờ đã biến thành một con chanh tinh, ai có thể tính được phòng để quần áo này rốt cuộc có giá trị như nào sao?”

“Một chiếc túi Hermes cũng lên tới mấy ngàn vạn ấy. Thịnh gia thật sự quá tiền! Ngày ngày hâm mộ Thịnh Mạn.”

Bình luận tràn đầy sự hâm một và ghen tị, lập tức được đẩy lên Weibo, xây dựng lên hình tượng bạch phú mỹ của cô nàng.

Trong lúc các nữ minh tinh đều đang ganh đua về diện mạo và thực lực, Thịnh Mạn lại có một phong cách riêng, show ra biệt thự cao cấp và sinh hoạt xa hoa xong, một lần là nổi tiếng.

《 sinh hoạt của Thịnh Mạn 》một khi phát sóng, chính là muốn danh hiệu “Tài phiệt tiểu công chúa” của Thịnh Mạn thật sâu và in vào tâm trí của người xem.

Đây là mưu kế của Thịnh Mạn bày ra, đoàn đội vì cô nàng mà thực hiện chiến lược lăng xê.

Thịnh gia tuy rằng có phê bình kín đáo, nhưng là bởi vì quá yêu chiều Thịnh Mạn, cũng liền dung túng hành vi của cô. Bọn họ không biết, kỳ thật Thịnh Mạn có một suy nghĩ khác.

Thịnh Mạn hưởng thụ cảm giác được mọi người tung hô, được fans hâm mộ và ghen tị.

Khi còn nhỏ, lúc Thịnh Mạn được đưa tới là con gái nuôi của Thịnh gia, sinh hoạt của cô ta đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, cung điện tinh xảo xinh đẹp này, từ nay về sau thế mà lại có thể trở thành nhà của mình.

Cô ta tự nói với chính mình, vô luận về sau phát sinh sự tình gì, đều tuyệt đối không cần quay lại sinh hoạt như trước kia.

Thịnh Mạn muốn khiến mình thật lóa mắt, để kể cả có một ngày, con gái ruột của Thịnh gia trở về, cô ta cũng muốn nắm chặt vị trí này.

Nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Thịnh Mạn không kiêng nể gì mà tiêu xài tiền của Thịnh gia, là một minh tinh, ở trên mạng liên tục khoe giàu sang, danh khí càng ngày càng tăng, fans cũng càng ngày càng nhiều.

Cô ta chính là muốn thông báo khắp nơi, làm nhà nhà người người đều biết, cô ta chính là con gái của Thịnh gia.

Về sau mặc kệ phát sinh sự tình gì, Thịnh gia cũng sẽ kiêng kị thanh danh, tuyệt đối không thể từ bỏ cô ta.

-------

Diệp Chi nhìn tiền trong ví, cô nghĩ thầm, cô nếu muốn sử dụng tiền này, nhất định phải nói với Cố Nhẫn một chút.

Diệp Chi đem mặt mình che lại thật kĩ, chuẩn bị đến bệnh viện tìm Cố Nhẫn. Hiện tại bên ngoài bệnh viện khẳng định vây rất nhiều phóng viên, cô không thể để phóng viên nhận ra.

Lúc Diệp Chi đến bệnh viện, cô liền phát sầu không biết làm cách nào để tiến vào, lúc này, có một người gọi cô lại: “Diệp tiểu thư.”

Cô xoay người, phía sau là một người đàn ông trông khá quen mắt. Cô tựa hồ đã từng gặp qua anh ta, nhưng lại không có ấn tượng gì.

Người đàn ông mở miệng: “Diệp tiểu thư, tôi đã từng tới Cố gia.” Diệp Chi lúc này mới nhớ tới, người đàn ông này tựa hồ là người thuộc công ty Cố gia, đã từng đi tìm Cố Nhẫn vài lần.

Bất quá, cô ăn mặc kín mít như này, người này làm thế nào nhận ra cô?

Người đàn ông nói: “Cố thiếu gia ở phòng bệnh đã từng nói qua cô rất có khả năng sẽ tới bệnh viện tìm anh ấy, nên bảo tôi chờ ở cửa.”

Người đàn ông một bên nói chuyện, một bên mang Diệp Chi vào bệnh viện. Đi thang máy lên tầng, anh ta đưa Diệp Chi đến phòng bệnh tư nhân của Cố Nhẫn.

Diệp Chi tiến vào phòng, cô còn chưa nói chuyện, người đàn ông kia đã mở miệng: “Thiếu gia, thiếu phu nhân tới.” Sau khi nói xong, anh ta liền rời đi.

Cố Nhẫn nguyên bản đang nhắm mắt, anh nghe tiếng cửa mở, còn có người gọi một tiếng “Thiếu phu nhân.”

Anh biết, Diệp Chi tới.

Cố Nhẫn mở mắt ra, thấy Diệp Chi đang đứng nơi đó. Diệp Chi bước nhanh tới, lo lắng hỏi: “Vết thương của anh thế nào rồi?”

Sắc mặt Cố Nhẫn có chút tái nhợt, lộ một ít sự mệt mỏi. Cố Nhẫn mở miệng: “Những nơi khác không vấn đề gì, chỉ là phần cơ lưng bị thương đôi chút.”

Diệp Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Bác sĩ nói như thế nào?”

Cố Nhẫn: “Nghỉ ngơi một khoảng thời gian liền khỏi hẳn.”

“...”

Diệp Chi hỏi một câu, Cố Nhẫn liền trả lời một câu. Hỏi một hồi lâu, Diệp Chi xác định là Cố Nhẫn không có việc gì, cô yên tâm.

Sau đó, Diệp Chi nhìn Cố Nhẫn, cực kỳ nghiêm túc mà nói một câu: “Thực xin lỗi, hại anh bị thương.”

Nếu không nhờ Cố Nhẫn chạy tới đỡ cô, cô chắc chắn sẽ không chỉ bị một vết thương trên tay nhẹ nhàng đơn giản như vậy. Thế mà Cố Nhẫn lại vì tai bay vạ gió mà phải nằm bệnh viện.

Cố Nhẫn sớm biết Diệp Chi sẽ nói như vậy, anh trầm giọng nói: “Lần này bị thương là chuyện ngoài ý muốn, kể cả những người khác gặp tình huống như vậy, tôi cũng sẽ chạy tới cứu.”

Ngụ ý, cô không cần tự trách.

Diệp Chi biết, ở dưới tình huống nhưu này, cô liền nói nhiều lần hơn nữa, cũng không có cách nào biểu đạt áy náy. Diệp Chi âm thầm hạ quyết tâm, về sau cô nhất định phải tìm một cơ hội hồi báo Cố Nhẫn.

Lúc này, Diệp Chi nhớ ra việc mình muốn vay tiền Cố Nhẫn, nhưng lại do dự mở miệng.

Cố Nhẫn nhìn DIệp Chi khẩn trương co quắp, tựa hồ không biết mở miệng thế nòa, giữa mày ẩn lên nỗi lo lắng.

Anh nhìn ra được, cô đang gặp chuyện phiền não, chuyện kia làm cô khó có thể mở miệng, nhưng lại không thể không tìm hắn xin trợ giúp.

Sẽ là chuyện gì đây?

Cố Nhẫn suy nghĩ một hồi, cũng đã hiểu rõ. Anh yên lặng nhìn chăm chú Diệp Chi, sau một lúc, anh gọi tên cô.

“Diệp Chi”

Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Cố Nhẫn, thanh âm của anh không cao không thấp: “Tôi hỏi cô một việc.”

Diệp Chi nghiêm túc mà nhìn Cố Nhẫn, nghe anh hỏi tiếp; “Cô nói xem, hiện tại quan hệ của chúng ta là gì?”

Diệp Chi sửng sốt, vì sao anh lại hỏi như vậy?

Ánh mắt Cố Nhẫn bình tĩnh, cảm giác phảng phất như một tấm lưới tinh tế, nặng nề mà bao trụ quanh thân cô.

Cố Nhẫn thấy Diệp Chi không nói gì, thanh âm anh tăng thêm vài phần, tầm mắt trước sau vẫn dừng trên người Diệp Chi.

Anh không nhanh không chậm mà mở miệng: “Trả lời ta.”

Có lẽ là do bị thương, thanh âm của Cố Nhẫn giờ đây có chút khàn.

Diệp Chi lấy lại bình tĩnh: “Quan hệ của chúng ta là quan hệ hợp tác.”

Cố Nhẫn nhấc khóe môi: “Nếu chúng ta là đối tượng hợp tác, cô có khó khăn gì có phải hay không nên nói với tôi?”

Diệp Chi đang định mở miệng, Cố Nhẫn lại lên tiếng: “Vấn đề thứ hai, cô cảm thấy Cố gia có tiền không?”

Diệp Chi gật đầu: “Vô cùng vô cùng có tiền.”

Phụ thân Cố Nhẫn là người giàu số một, chính sự nghiệp của Cố Nhẫn cũng phát triển vô cùng tốt, cô không thể tưởng tưởng có gia đình nào có nhiều tiền hơn so với Cố gia.

Diệp Chi nghĩ đến đây, cô bỗng minh bạch dụng ý của Cố Nhẫn khi hỏi như vậy, hẳn anh đã sớm đoán được mình muốn hỏi vay tiền anh.

Anh nói nhiều như vậy, là muốn cho cô cảm thấy không có băn khoăn mà mở miệng, Trong lòng Diệp Chi bỗng hiện lên một tia cảm xúc dào dạt.

Cố Nhẫn cong cong khóe môi: “Vậy Cố thiếu phu nhân, cho nên cô còn có băn khoăn gì nữa không?”

Diệp Chi ổn định nỗi lòng, mở miệng: “Tôi muốn giải trừ hợp đồng với công ty, tiền bồi thường là 1000 vạn, cho nên tôi muốn mượn anh 1000 vạn này.”

Giọng nói vang lên, Cố Nhẫn lẳng lặng mà nhìn Diệp Chi.

Vài giây sau, môi mỏng Cố Nhẫn khẽ mở, ngữ khi nhẹ nhàng bâng quơ: “Thẻ tôi cho cô, mấy hôm trước vừa chuyển thêm vào mấy ngàn vạn.”

Cố Nhẫn nhìn thẳng vào mắt Diệp Chi, âm thanh mát lạnh vang lên trong căn phòng, ba chữ mê người nhất trên đời rơi xuống.

“Tùy tiện tiêu.”