Chương 4
-edit fongling-
Trên tin tức tuy rằng nói rằng Cố Nhẫn không vấn đề gì, nhưng Diệp Chi vẫn rất lo lắng. Dù sao thì Cố Nhẫn cũng gặp chuyện khi lái xe cô tặng, cô dù thế nào cũng phải chính mắt xác định anh không việc gì mới được.
Cô thật sự là quá áy náy.
Diệp Chi trực tiếp đứng dậy đi xuống tầng. Cô còn chưa mở cửa, cửa chính đã mở ra, thân ảnh thon dài của Cố Nhẫn hiện ra, anh bước tới.
Diệp Chi ngẩn ra, cô lập tức bước tới đón, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Cố Nhẫn rũ mắt nhìn cô: “Không đáng ngại, chỉ là tay phải bị trẹo một chút.” Thần sắc của anh như thường, ngữ khí cũng như không chút nào để ý.
Cố Nhẫn nhấc chân đi, khi anh lướt qua chỗ Diệp Chi đang đứng, giọng Diệp Chi vang lên thật nhẹ: “Thực xin lỗi.”
Cố Nhẫn dừng bước chân, anh xoay người, cặp mắt đen láy nhìn Diệp Chi.
Diệp Chi rất ảo não: “Tôi cũng không hiểu vì sao tôi đã tiêu tiền cho anh, vậy mà vẫn....”
Giây tiếp theo, thanh âm Cố Nhẫn vang lên trực tiếp đánh gãy lời Diệp Chi, ngữ khí lãnh đạm: “Đây không phải lỗi của cô.”
Diệp Chi sửng sốt, cô giương mắt nhìn Cố Nhẫn.
Giọng nói trầm thấp của Cố Nhẫn vang lên, thong thả mà lạnh lùng: “Thời điểm chúng ta bàn luận việc thỏa thuận hợp tác, tôi đã từng nói, việc nhờ cô tiêu tiền chặn tai ương chỉ là để hoàn thành ý nguyện của trưởng bối trong nhà mà thôi.”
“Vậy nên có chắn được xui xẻo hay không, tôi cũng không thực sự để ý.”
Diệp Chi nhìn Cố Nhẫn, vẫn là bộ dáng quạnh quẽ, đạm mạc. Vậy mà lời anh nói ra lại đang an ủi cô.
Diệp Chi mím môi, vẫn thực áy náy: “Nhưng tay anh bị thương rồi.”
Cố Nhẫn mở miệng, trả lời nhẹ nhàng: “Tôi bị thương cũng không việc gì lớn.”
Diệp Chi nhìn vào mắt Cố Nhẫn, đôi mắt của anh rất đẹp, so với mực còn muốn đen bóng hơn, trong suốt, lạnh ẽo như băng. Vào lúc này lại bình đạm như nước.
Một mảnh trầm tĩnh, không có một tia gợn sóng.
Diệp Chi ý thức một điều, Cố Nhẫn có lẽ thật sự không để ý.
Trước đây ở thời điểm đưa ra thỏa thuận, anh đã từng nói không để ý đến chuyện mình cọ nhiệt. Mà hiện tại, anh cũng không để ý đến vết thương trên tay.
Cũng không biết điều gì có thể khiến lòng Cố Nhẫn nhấc lên gợn sóng.
Cố Nhẫn nhàn nhạt nói: “Việc này không phải lỗi của cô, cho nên không cần suy nghĩ nhiều.”
Cố Nhẫn nói xong câu này, liền quay về phòng mình, chờ đến khi Diệp Chi phục hồi tinh thần, Cố Nhẫn đã đi qua.
Diệp Chi tiếp tục ngồi dưới tầng, một lúc sau, Cố Nhẫn cũng xuống lầu.
Diệp Chi nghe được động tĩnh, cô ngẩng đầu lên nhìn. Cố Nhẫn đã thay quần áo sạch sẽ, tựa hồ vừa tắm xong, tóc đen có chút ẩm ướt.
Dưới ánh sáng đèn chiếu xuống, màu da anh trắng lạnh, đôi con ngươi vừa đen vừa lạnh lùng.
Nhưng hiện tại Diệp Chi căn bản không chú ý đến siêu cấp nhan sắc của Cố Nhẫn, việc mà cô đang chú ý đến bây giờ là tay phải Cố Nhẫn bị thương, cô có phải hay không nên giúp anh gắp đồ ăn?
Cố Nhẫn thấy Diệp Chi đứng đó, hỏi: “Cô đói bụng không?”
Diệp Chi vốn định lắc đầu, nhưng nghĩ tới việc cô có thể gắp đồ ăn giúp Cố Nhẫn, liền đổi lại thành gật gật đầu.
Cố Nhẫn không nhìn Diệp Chi, anh tiến lên phía trước, thanh âm chậm rãi vang lên: “Mang cho phu nhân thêm đôi đũa.”
Cố Nhẫn bị thương, lại còn cùng Diệp Chi ăn cơm, đầu bếp liền làm rất nhiều đồ ăn, tràn ngập một bàn. Diệp Chi và Cố Nhẫn ngồi đối diện nhau.
Cố Nhẫn còn chưa cầm vào đũa, Diệp Chi đã tích cực lên tiếng: “Tay phải của anh bị thương, để tôi gắp đồ ăn giúp anh.”
Động tác của Cố Nhẫn khựng lại, anh nhìn Diệp Chi, đôi mắt của cô sáng lấp lánh.
Sau một lúc, Cố Nhẫn mới chậm rãi trả lời: “Không cần, tôi thuận tay trái.” Sau đó, anh liền bình tĩnh mà dùng tay trái không bị thương cầm lấy đũa, thong thả ung dung dùng cơm.
‘Xum xoe thất bại Diệp Chi’: “...”
Diệp Chi vẫn không buông xuống tâm tư muốn giúp Cố Nhẫn, cô một bên ăn cơm, một bên giương mắt trộm theo dõi Cố Nhẫn. Cô phát hiện Cố Nhẫn chỉ gắp vài miếng rau dưa.
Diệp Chi nghĩ thầm như vậy sẽ không đủ dinh dưỡng.
Diệp Chi lấy lại bình tĩnh, cầm lấy đôi đũa chung đặt một bên lên, gắp lấy một miếng thịt sốt chua ngọt đặt vào trong bát của Cố Nhẫn.
Cố Nhẫn cúi đầu liền thấy trong bát thình lình nằm một miếng thịt sốt chua ngọt, ở giữa một mảng màu xanh rau dưa, phá lệ xông lên nổi bật.
Cố Nhẫn ngẩng đầu, Diệp Chi cười mở miệng: “Ăn chút thịt đi, bồi bổ vết thương.”
Mày Cố Nhẫn giật giật, anh trước nay không quá thích ăn loại đồ ăn ngọt lịm này. Nhưng nhìn đến cặp mắt đen trong vắt của Diệp Chi, anh nhất thời ngượng ngùng cự tuyệt.
Diệp Chi vốn dĩ đã rất tự trách, nếu anh không ăn, nói không chừng Diệp Chi sẽ càng ảo não.
Cố Nhẫn cứng đờ mà gắp miếng thịt chua ngọt lên ăn, ngay sau đó và thêm vài lần cơm mới miễn cưỡng giảm bớt vị ngọt trong miệng.
Diệp Chi thấy anh ăn nhanh như vậy, cô cho rằng Cố Nhẫn thích ăn nên lại gắp thêm mấy miếng bỏ vào trong bát Cố Nhẫn, Cố Nhẫn im lặng nhìn trong mấy miếng thịt sốt chua ngọt lại xuất hiện thêm trong bát, tâm tình phức tạp.
Diệp Chi thấy Cố Nhẫn không động đũa, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Nhẫn cứng đờ phun ra mấy chữ: “Thế này hơi nhiều rồi.”
Diệp Chi nga một tiếng, cô rất thức thời mà gắp thêm một ít cà tím đặt vào trong bát của Cố Nhẫn.
Lần này rốt cuộc không phải thịt sốt chua ngọt, Cố Nhẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh cầm lấy đũa, một lần nữa bắt đầu dùng cơm. Thời gian lặng lẽ trôi đi, ai cũng không đánh vỡ không khí yên tĩnh này.
Bọn họ mỗi người một phía, cùng nhau ăn cơm. Sau khi trở lại phòng, Diệp Chi nhận được tin nhắn của người đại diện, nhắc nhở cô ngày mai đừng đến trễ buổi quay chụp quảng cáo.
Ngày trước nguyên chủ nhờ cọ nhiệt Cố Nhẫn, cọ ra được ít bọt sóng, cho nên ngẫu nhiên có thể miễn cưỡng nhận được một ít đại ngôn nhỏ.
Kiếp trước Diệp Chi tốt nghiệp ngành biểu diễn nhưng chưa thực sự có kinh nghiệm gì, trước khi đến buổi quay chụp quảng cáo cô đã chuẩn bị thật cẩn thận.
Ngày hôm sau buổi quay chụp cũng được coi như thuận lợi.
Sau khi buổi quay chụp của Diệp Chi kết thúc, cô lễ phép cảm ơn các nhân viên công tác, sau đó chuẩn bị rời khỏi studio.
Mà Diệp Chi không biết, Tống Liệt vừa vặn quay chụp ở ngay gian bên cạnh. Khác với Diệp Chi, đại ngôn của Tống Liệt toàn bộ đều là nhãn hiệu hàng xa xỉ.
Công ty của Tống Liệt tạo dựng hình ảnh cho anh ta là loại mối tình đầu quốc dân, chính là phong cách thanh xuân ngập tràn ánh mặt trời. Lúc này, anh ta mặc áo thun trắng, nụ cười ấm áp vương trên môi.
Trái ngược hoàn toàn phong thái hùng hổ dọa người lúc ép Diệp Chi từ hôn, hiện tai anh ta nhìn giống như em trai nhà bên, khi cười với người khác, liền có thể kéo gần khoảng cách với đối phương.
Tống Liệt quay chụp xong, hướng về phía phòng hóa trang đi tới, lúc anh ta đi tới hành lang, giương mắt liền nhìn thấy Diệp Chi đang vừa vặn không xa đi tới.
Tống Liệt theo bản năng nhíu mày, trên mặt lập tức rõ ràng bày ra dáng vẻ không kiên nhẫn. Anh ta không biết Diệp Chi ở gian bên cạnh quay chụp, cho rằng cô âm hồn không tan.
Anh ta còn tưởng rằng con người Diệp Chi đã thay đổi đâu, quả nhiên ngày trước đều là Diệp Chi giả vờ, muốn lấy lui làm tiến.
Suy nghĩ trong đầu Tống Liệt đợt trước lại lần nữa bị hắn ép xuống, trong lòng mơ hồ sinh ra chút cảm giác tự hào.
Tống Liệt hơi hơi cúi đầu, lại không muốn rời đi, nghĩ đến lúc Diệp Chi dây dưa với anh ta, anh ta lại khuyên nhủ thêm vài câu giống như đợt trước.
Tống Liệt nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Chi càng ngày càng gần, nhưng giây tiếp theo, Diệp Chi thẳng một đường mà lướt qua anh ta.
Không hề do dự, giống như căn bản không hề thấy người đứng nơi này.
Suy nghĩ vừa rồi của Tống Liệt vừa vả mặt anh ta bôm bốp, anh ta chật vật mở miệng gọi Diệp Chi: “Diệp Chi.”
Diệp Chi lúc này giống như mới phục hồi tinh thần, tầm mắt nhìn sang dừng trên người Tống Liệt.
Lúc Tống Liệt nhìn thấy thần sắc mờ mịt trên mặt Diệp Chi, mới phát hiện vừa rồi Diệp Chi thực sự xem nhẹ hắn mà bước qua.
Đây thật sự không phải Diệp Chi cố ý, cô vẫn luôn đang suy nghĩ về sự tình của Cố Nhẫn nên mới thất thần. Ngữ khí Diệp Chi bình đạm, giống như người xa lạ lần đầu gặp mà chào hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tống Liệt thật vất vả để bình tĩnh xuống, hắn cười nói: “Đối tượng tai tiếng của cô lên hot search, chắc cô hẳn sẽ biết đi.”
Diệp Chi vừa nghe thấy giọng điệu của Tống Liệt, sắc mặt lập tức trầm xuống, cô chính là không quen với giọng điệu đùa cợt chuyện Cố Nhẫn của Tống Liệt.
Tống Liệt tiếp tục nói: “Cố Nhẫn cũng không phải đang ở đây, cô có bộ dáng này cho ai xem. Sự việc của Cố Nhẫn xảy ra, chứng minh hắn chính là có số đoản mệnh, tôi khuyên cô vẫn là nên đổi người để bám vào lăng xê đi.”
Diệp Chi không giận giữ cười lại, nhưng là nụ cười phảng phất sự trào phúng với Tống Liệt.
Tống Liệt nhíu mày: “Cô cười cái gì?”
Đáy mắt Diệp Chi lộ ra sự khinh thường, tiếng nói mang theo chút đồng tình: “Tôi cười anh ngày mai có khả năng phải rời khỏi giới giải trí.”
Diệp Chi không nhanh không chậm lấy điện thoại di động trong túi ra, màn hình biểu hiện chế độ đang ghi âm, Diệp Chi nhấn nút phát, di động liền truyền ra thanh âm của Tống Liệt. Giọng nói trào phúng Cố Nhẫn của Tống Liệt rất rõ ràng được ghi âm lại.
Ngay ở câu đầu tiên khi Tống Liệt mở miệng, Diệp Chi đã cố ý ấn nút ghi âm, cô thấy sự khó chịu của Tống Liệt, anh ta là cái gì mà có thể cùng so với Cố Nhẫn.
Tống Liệt tức khắc có chút luống cuống, còn già mồm trấn định; “Sẽ không có ai tin cô.”
Diệp Chi múa may trước mặt Tống Liệt, tay chậm châm mà bấm nút lưu ghi âm, còn cầm di động vẫy nhẹ trước mặt anh ta: “Anh nói nếu fans của Cố Nhẫn nghe được đoạn ghi âm này, liệu có thể hay chăng ném đá anh đến mức rời khỏi giới?”
Trong lòng Tống Liệt rõ ràng, nếu đoạn ghi âm này được đăng lên mạng, sự nghiệp của anh ta coi như chấm hết.
Diệp Chi lại một lần nữa bấm nút bắt đầu ghi âm, đưa ra trước mặt Tống Liệt: “Nếu anh có thể nói ba lần ‘Thật sự xin lỗi, Cố Nhẫn’, tôi liền suy xét xóa ghi âm.”
Diệp Chi nhìn thấy biểu tình không tình nguyện của Tống Liệt, lặp tức làm động tác muốn cất di động đi, giây tiếp theo giọng nói của Tống Liệt liền vang lên.
“Thực xin lỗi, Cố Nhẫn.” Tống Liệt lặp lại ba lần, không thiếu một lần, sau khi nói xong, sắc mặt anh ta cứng đờ mà chỉ chỉ di động, “Cô có thể xóa chưa?”
Diệp Chi cố ý giả vờ do dự một hồi mới xóa bỏ ghi âm.
Sau khi chỉnh xong Tống Liệt, Diệp Chi còn ra vẻ hào phóng mà nói: “Tôi đây liền miễn cưỡng tiếp thu lời xin lỗi Cố Nhẫn của anh.”
Nói xong, Diệp Chi cũng mặc kệ Tống Liệt, lập tức rời đi.
-----
Tại phòng hóa trang ở biệt thự của Thịnh Mạn.
Chiều nay, Thịnh Mạn có một sự kiện.
Như thường lệ, đoàn đội tạo hình vẫn đang chờ Thịnh Mạn, cô ta luôn ngủ dậy muộn, vài người chán đến chết, câu được câu không buôn chuyện với nhau.
“Ngày hôm qua tôi nhìn thấy Diệp Chi.” Chuyên gia tạo hình nói, “Cô ấy đẹp lên rất nhiều.”
Thịnh Mạn vừa bước đến cửa phòng, nghe được tên của Diệp Chi, bỗng nhiên dừng bước chân. Cô ta nhướng mày, dựa vào tường tiếp tục nghe lén.
Trợ lý nói: “Có thể là do trang điểm đi, trang điểm có thể biến hóa một người long trời lở đất.”
Chuyên gia tạo hình nhớ lại ngày hôm qua khi nhìn thấy Diệp Chi, khuôn mặt cô sạch sẽ, ánh mắt thanh triệt, làn da trắng như tuyết, khí chất thanh lãnh, càng làm cho nguyên bản nét đẹp của cô càng thêm nổi bật.
Chuyên gia lắc đầu: “Khí chất của Diệp Chi so với trước kia khác nhau như trời với đất, hóa trang không làm được như thế.”
Khí chất? Nghe thấy từ này, Thịnh Mạn liền biết, lời trong miệng những người này thật buồn cười.
Đối với diễn viên thế thân Diệp Chi từng gặp này, Thịnh Mạn nhớ rất rõ ràng, lần đầu gặp mặt xác thực đã bị ngũ quan của cô ta kinh diễm một phen, nhưng thực mau, Thịnh Mạn liền phát hiện, cô bất quá chỉ là dung chi tục phấn.
Kể cả nét mặt có tinh xảo đến đâu, đặt với khí chất cùng phẩm vị diễm tục ấy đều sẽ trở nên không hề xuất chúng.
Thịnh Mạn từ nhỏ đã ở Thịnh gia lớn lên, từng tấc trên người cô ta đều là dùng tiền tài tưới tắm mới có thể được như này. Chỉ có người dùng nhiều tiền nuôi lớn từ nhỏ, mới có thể có khí chất giống như cô ta.
Dung chi tục phấn giống như Diệp Chi, làm sao có thể ở giới giải trí hỗn tạp này nổi bật.
Thịnh Mạn không thể để bọn họ khen người khác, mở miệng đánh gãy: “Mọi người đang nói chuyện gì thế?”
Phòng hóa trang nháy mắt an tĩnh, vài người đồng thời quay đầu lại nhìn Thịnh Mạn, trên mặt cô ta không có biểu tình gì, chỉ có sự cao ngạo từ khi sinh ra giống như này thường.
Thịnh Mạn chỉ lãnh đạm nhìn lướt qua, liền không ai dám tiếp tục nghị luận, cô ta đi vào phòng hóa trang, ngồi trước bàn trang điểm, ngồi một lúc, người đại diện đi đến.
Người đại diện đem sắp xếp lịch trình hôm nay đọc một lần cho Thịnh Mạn.
“Cái vòng cổ giới hạn của Bvlgari đã mua được chưa?” Gần đây lịch trình của Thịnh Mạn quá bận rộn, căn bản không dành ra được thời gian ghé qua cửa hàng.
Mọi người đều biết, Thịnh Mạn thích nhất là bản giới hạn, cô ta thích đồ độc, hơn nữa chiếc vòng cổ kia chỉ có duy nhất một chiếc, vậy nên cô ta rất muốn dành được chiếc vòng đó cho mình.
Giọng nói người đại diện chợt nhỏ đi hẳn: “Đã có người mua mất rồi.”
Mẫu vòng cổ mới nhất của Bulgari, toàn thế giới chỉ có duy nhất 8 chiếc, người có thể mua được nhất định phải có tiền và bối cảnh.
“Cô đi hỏi xem, rốt cuộc là ai mua mất rồi?” Ngữ tràn ngập tức giận đến cực điểm, Thịnh Mạn lạnh lùng nói, “Bất luận dùng bao nhiêu tiền, tôi nhất định phải có được nó.”
Không khí phòng hóa trang tức khắc trở nên đông cứng, tất cả mọi người trầm mặc mà làm việc, không ai dám mở miệng chọc giận Thịnh Mạn.
Cùng lúc đó, trong phòng Diệp Chi nhiều thêm một hộp quà.
Quản gia mở cửa phòng Diệp Chi, hộp quà đã được mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ Bvlgari, chiếc vòng thuộc dòng Serpenti mô phỏng theo hình con rắn.Đầu rắn gắn đá quý màu ôliu, thân rắn dùng kim cương nhỏ điểm xuyết, dưới ánh nắng chiếu xuống, kim cương rực rỡ lấp lánh, đá quý màu xanh mỹ lệ lộng lẫy, tỏa ra sức mạnh sinh mệnh.
Trang sức hình rắn của Bvlgari tượng trưng cho thanh xuân vĩnh hằng.
Loại vòng cổ hình rắn này trên toàn thế giới chỉ giới hạn 8 chiếc, mà ở khu vực Châu Á chỉ có một chiếc, đã được phu nhân nhà giàu số một mua tặng cho con dâu làm lễ gặp mặt.
Ngài Cố - nhà giàu số một - cùng phu nhân hiện đang ở nước ngoài, bọn họ còn chưa gặp Diệp Chi nên dùng quà tặng để biểu đạt tâm ý.
Đưa tới không chỉ có chiếc vòng cổ Bvlgari duy nhất ở khu vực Châu Á, còn có một chiếc thẻ ngân hàng.
Cố lão gia đã ám chỉ rất rõ ràng, Cố Nhẫn lại xảy ra chuyện, xem ra sức tiêu tiền vẫn chưa đủ lớn.
Nếu tiêu chưa đủ, vậy lại thêm tiền để tiêu nữa đi.
Nhà giàu số một, có rất nhiều tiền.
Diệp Chi hít một ngụm khí lạnh, ẩn ẩn cảm giác được áp lực rất lớn.