Cơm Âm

Chương 6

[Quỷ hồn ch/ết oan oán khí cực lớn, con quỷ trong phòng đó từ lâu đã trở thành ác quỷ.]

[Ác quỷ một khi chiếm lấy cơ thể con người sẽ ăn sạch từ trong ra ngoài, chỉ để lại một mảnh da người.]

[Nó lại chui vào da người và tiếp tục sống trong da người này.]

Lời nói của Cố Bắc khiến tôi dựng tóc gáy.

Cố Bắc lại nói: [Ba mẹ cô dùng một phương pháp nuôi quỷ rất cổ xưa, mỗi ngày họ nấu cơm âm cho anh trai của cô để tăng cường hồn thể cho hắn.]

[Nhưng có một điều kỳ lạ, sau khi cơm âm bị quỷ ăn xong, bát rỗng nhất định phải lấy đi, nếu không người thi thuật không thể rời đi.]

[Cô có chắc chắn cái bát không vẫn còn ở đó không?]

[Tôi chắc chắn cái bát vẫn còn đó.] Tôi khẳng định.

Cố Bắc: [ Tôi nói cô đừng sợ, ba mẹ cô... khả năng vẫn còn ở trong phòng của cô!]

Tôi sửng sốt trong hai giây, run rẩy rút điện thoại ra.

Tôi đưa điện thoại xuống gầm giường và chụp một bức ảnh.

Trong ảnh, quả nhiên tôi nhìn thấy hai khuôn mặt không cảm xúc.

Đó là khuôn mặt của ba mẹ tôi.

Thay vì rời khỏi phòng, họ lại nằm dưới gầm giường và mở to mắt nhìn tôi.

Mồ hôi lạnh toát ra trên chóp mũi, tôi lao ra khỏi cửa.

Lúc này tôi mới thấy rõ dáng vẻ của ba mẹ mình.

Đầu họ áp chặt vào nhau, mắt họ nhìn chằm chằm vào tôi và lẩm bẩm rất nhanh:

"Tôi đã nói Tư Tư sớm đã tỉnh lại rồi..."

"Tư Tư đã nhìn thấy rồi phải không? Quả nhiên, không thể giấu được nữa..."

Giây tiếp theo, tôi thấy ba mẹ nhanh chóng bò ra từ dưới gầm giường, trườn như hai con rắn về phía tôi.

Họ tóm lấy chân tôi và kéo tôi đến phòng anh trai bất chấp sự vùng vẫy của tôi.

Cánh cửa ban đầu đóng lại, nhưng không biết nó được mở ra từ lúc nào.

Tôi tuyệt vọng cầu xin ba mẹ cho tôi đi.

"Tư Tư, mẹ cũng có nỗi khổ của mình, đừng trách mẹ!"

Mẹ tôi kiên quyết kéo tôi vào phòng.

Bà ấy đẩy tôi vào thật mạnh.

Tôi ngã xuống đất, chân đau nhức.

Trong phòng lạnh lẽo lạ lùng.

Rõ ràng đang là mùa hè, tôi đang mặc áo ngủ nhưng tay tôi lạnh đến mức nổi da gà.

Cánh cửa đóng sầm lại.

Tôi chìm vào bóng tối.

Tôi đập cửa một cách tuyệt vọng, mong rằng ba mẹ có thể mở cửa cho tôi.

Nhưng giọng nói độc ác của họ lại vang lên từ bên ngoài:

"Tư Tư, ba mẹ có lỗi với con, con cố gắng chịu đựng đi, ngày mai con sẽ ổn thôi. Ngày mai đợi anh trai con về, mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con!"

Tiếng bước chân rời đi của họ vang lên, dù tôi có hét lên thế nào thì tiếng bước chân đó càng ngày càng xa cho đến khi biến mất.