Cơm Âm

Chương 3

Trong bóng tối, sắc mặt mẹ trắng bệch, nhưng môi lại đỏ đến lạ thường.

"Mẹ, mẹ đang nấu món gì vậy? Sao con thấy trong nồi có gạo sống?" Tôi run rẩy hỏi.

Ba tôi gõ đầu tôi một cái rồi nói với giọng lạnh lùng: “Con quên ngày mai là ngày giỗ của anh trai con sao?

“Gạo sống và tro hương này để ngày mai cúng cho anh con.

"Nếu nhìn kỹ cái nồi này, đây không phải là cái nồi chúng ta thường dùng để ăn."

Tôi nhìn vào nồi, quả thực đó không phải là cái nồi ba mẹ tôi từng dùng trước đây.

Và ngày mai đúng là ngày giỗ của anh trai tôi.

Mặc dù anh ấy là anh trai tôi nhưng tôi chỉ nhìn thấy anh ấy qua ảnh.

Anh rất đẹp trai và có nụ cười dễ mến, thoạt nhìn anh ấy có vẻ là một chàng trai rất ấm áp.

Nhưng thật không may, anh đã mất trước khi tôi được sinh ra.

Cha mẹ tôi luôn giấu kín về nguyên nhân cái ch/ết của anh trai và chưa bao giờ nói cho tôi biết.

Nhưng tôi nghe bà ngoại kể, anh trai tôi đã ch/ết trong một vụ tai nạn ô tô.

Nghe nói ngày hôm đó anh ấy đã cãi nhau với ba mẹ tôi.

Anh chưa kịp ăn cơm đã chạy ra khỏi cửa.

Ngay lúc đó, một chiếc xe của một người say rượu lao tới, anh tôi bị cuốn vào gầm xe.

Anh ấy ch/ết rất thảm thương, cổ bị gãy hoàn toàn.

Ba mẹ tôi có thói quen mỗi năm đến ngày giỗ đều cúng cho anh tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong đầu nghĩ mình vậy mà lại đi tin lời của Cố Bắc, anh ta đúng là kẻ dối trá.

"Ngày mai con còn phải đi học, uống sữa rồi đi ngủ đi."

Ba đưa cho tôi một ly sữa.

Tôi xua tay: “Hôm nay con không muốn uống sữa.”

Nhưng tôi thấy ba mẹ đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Đôi mắt họ hơi nheo lại, khóe miệng từ từ cong lên, vẻ mặt rất kỳ lạ.

"Con nít thức dậy lúc nửa đêm, uống sữa tươi có thể giúp cho con an thần.”

Thấy họ cứ nhìn mình, tôi đành cầm ly sữa uống một ngụm.

"Con về phòng ngủ đây."

Sau khi về phòng, tôi nhổ sữa ra rồi nằm lên giường giả vờ ngủ.

Hơn mười phút trôi qua.

Tôi nghe thấy tiếng nắm cửa kêu cọt kẹt, cánh cửa chuyển động.

Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa mở ra, âm thanh ma sát khiến tôi thót tim.

Tôi nhắm mắt lại và cố gắng giữ cho hô hấp đều đặn.

Có người bước vào.

"Con gái, con ngủ rồi à?"

Ba nhẹ nhàng gọi tôi.

Tôi không dám trả lời.

“Có vẻ như con bé đã ngủ say rồi.” Mẹ chậm rãi nói.