Nam Gia Hữu Kiều

Chương 6

Trước khi mọi người kịp phản ứng, tôi đã nắm lấy tay phải của Nam Diêu.

Rắc rắc.

Nam Diêu khuôn mặt vặn vẹo hét thảm thiết.

“Đúng là tôi ra tay quá nhẹ, cảm ơn bác sĩ đã nhắc nhở."

"Vậy bây giờ có thể chữa khỏi hay không?”

Tôi nở một nụ cười nham hiểm.

Nam Diêu đau đớn hét lên.

Đôi mắt của Lưu Xuân Mai đỏ như m/áu, bà ta lao tới đánh tôi.

Tôi cau mày và tránh những đòn tấn công điên cuồng của bà ta.

“Mẹ ơi, hãy tiết kiệm sức lực đi."

“Tối qua con nghe mẹ bàn với bố tiền trong nhà không đủ cho hai cô con gái vào đại học.”

“Chi phí học vẽ ở Diêu Diêu quá cao, một buổi học có giá hơn một nghìn tệ.”

“Mẹ nói dù sao con cũng đã thi trượt đại học, không bằng để con đi làm phụ giúp gia đình, sẽ không uổng công nuôi con."

"Có phải mẹ đã nói như vậy không?"

Tôi nhìn Lưu Xuân Mai với nụ cười méo mó.

Lưu Xuân Mai thở hổn hển rồi dừng lại, bà ta có chút áy náy nhìn đi chỗ khác, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Vậy thì sao?"

"Tao đã cố gắng hết sức để nuôi dạy mày trưởng thành, đã hết tình hết nghĩa rồi."

Tôi dịu dàng nhìn Lưu Xuân Mai, rồi ân cần nói: “Mẹ ơi, mẹ có biết con nghĩ về mẹ nhiều như thế nào không?”

“Bây giờ em gái đã không thể dùng tay để vẽ nữa nên gánh nặng gia đình đã giảm bớt."

"Mẹ không còn phải lo lắng việc tóc mình sẽ bạc trước 50 tuổi nữa.”

Đôi mắt của Lưu Xuân Mai mở to, bà ta run rẩy chỉ vào tôi cả nửa ngày trời.

Sắc mặt của Hoắc Quyện trông rất khó coi.

"Cho dù cô có ghét em gái mình nhiều đến thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể..."

"Nam Diêu, cô yên tâm, tôi nhất định có thể chữa khỏi cho cô."

Nhưng anh ta chưa kịp nói xong thì tôi đã bẻ gãy tay anh ta.

Khuôn mặt của Hoắc Quyện méo mó vì đau đớn.

Tôi tự nhủ nói: “Tôi quên mất trong tương lai anh sẽ được gọi là Hoa Đà tái thế.”

“Bây giờ tay không thể phẫu thuật, làm sao có thể trở thành Hoa Đà?"

“Đúng vậy, dù Nam Kiều có ghét ai đến thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương người đó.”

“Nhưng tôi thì khác, Hoắc Quyện, việc tôi thích làm nhất chính là phá hoại hạnh phúc của người khác.”

"Anh chẳng qua là mất đi một đôi tay mà thôi. Nhưng Nam Kiều sẽ có cơ hội sống sót.”

Tôi ngồi xuống vỗ nhẹ vào má Hoắc Quyện.

Hai mắt của Hoắc Quyện đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tôi.

Anh ta cảm thấy những lời này có vẻ quen thuộc, dường như anh ta đã từng nói với ai đó những lời tương tự như vậy.