Nam Gia Hữu Kiều

Chương 5

Nam phụ Hoắc Quyện là bác sĩ điều trị của Nam Diêu.

Nguyên chủ được cha mẹ yêu cầu hàng ngày đưa đồ ăn cho Nam Diêu nên đã gặp Hoắc Quyện.

Hoắc Quyện rất vui tính và trở thành bạn của cả nguyên chủ và Nam Diêu.

Nhưng điều đau đớn nhất trong cuốn tiểu thuyết ngược văn này là sau đó Hoắc Quyện cũng phải lòng Nam Diêu.

Sau này Nam Diêu bị bệnh urê máu.

Vì Nam Diêu, Hoắc Quyện đã thuyết phục nguyên chủ tặng cho Nam Diêu một quả thận.

Nguyên văn miêu tả cảnh Hoắc Quyện thuyết phục nữ chính như thế này:

"Hoắc Quyện châm một điếu thuốc, lười biếng dựa vào tường.”

"Anh ta nhướng mắt nói: “Tiểu Kiều, hãy hiến thận cho Diêu Diêu, cô ấy là em gái của cô.”

Nam Kiều cảm thấy trong lòng đau đớn như bị ai bóp nghẹt: “Cô ta bảo anh đến đây thuyết phục tôi sao?”

“"Diêu Diêu sẽ không làm như vậy, cô ấy không muốn làm tổn thương cô. Nhưng cô là chị ruột của cô ấy, cô nhẫn tâm nhìn thấy em gái mình bị hành hạ như vậy sao?”

""Tiểu Kiều, cô chỉ mất đi một quả thận, nhưng Diêu Diêu sẽ có cơ hội sống sót."

""Tôi biết cô là một cô gái tốt bụng, cô sẽ không làm tôi thất vọng phải không?”

"Ánh mắt sắc bén của Hoắc Quyện như một nhát dao đâm vào trái tim Nam Kiều."

"Nam Kiều lảo đảo muốn ngã, nhưng cuối cùng cũng run rẩy nói đồng ý."

.....

Lúc này, một người đàn ông cao lớn với vẻ ngoài hiền lành bước vào phòng bệnh.

Anh ta là Hoắc Quyện, nam phụ trong quyển tiểu thuyết này.

Nam Diêu nước mắt rơi lã chã, tay còn lại vô thức nắm lấy góc áo của Hoắc Quyện.

"Bác sĩ, tay của em... còn có thể vẽ được không?"

Hoắc Quyện nhẹ nhàng cười nói: "Mặc dù tình trạng của cô rất nghiêm trọng, nhưng hãy tin tôi, cô sẽ bình phục.”

Nam Diêu thở phào nhẹ nhõm, chợt nhìn thấy tôi đang đứng ở cửa.

Cô ta sợ hãi co rúm người lại như bị điện giật: "Chị, chị đừng tức giận! Đừng đánh em nữa!"

Lưu Xuân Mai đôi mắt ngấn lệ, đau lòng ôm lấy Nam Diêu, nhìn tôi với vẻ mặt chán ghét.

Hoắc Quyện cau mày nhìn tôi, ánh mắt không mấy thiện cảm.

Có lẽ anh ta đã nghe được chuyện của Nam Diêu.

Tôi cũng không gấp, khẽ mỉm cười.

Tôi bước đến gần Hoắc Quyện, kiễng chân lên và thổi vào mặt anh ta.

Hoắc Quyện lùi lại một bước, vành tai đỏ bừng.

"Bác sĩ, anh nói anh có thể chữa khỏi tay của em gái tôi?"

Hoắc Quyện gật đầu.

"Thật sao? Con bé bị thương không nặng lắm phải không?”

Hoắc Quyện cau mày nhìn tôi, hiển nhiên không hiểu tại sao tôi lại hỏi như vậy.

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta đã hiểu.