Nhưng Nam Kiều thì không bao giờ sống lại được nữa.
Cô nhìn những người cô từng yêu sâu đậm nhưng lại làm cô tổn thương nhiều nhất, cô không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Nếu có thể, cô mong rằng một người nào đó hãy đến thay thế cuộc đời cô.
Vậy là tôi đã được chuyển đến thế giới này bởi một thứ gọi là hệ thống.
Từ bây giờ tôi là Nam Kiều.
"Nam Kiều, con có nghe lời mẹ không? Còn không mau đi gọi em gái ra đây.”
Thấy tôi không đáp lại, Lưu Xuân Mai không vui nói.
"Con biết rồi, mẹ."
Tôi mỉm cười, đẩy cửa bước vào phòng Nam Diêu.
Nam Diêu đang nằm trên giường, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cô ta vừa đỏ vừa sưng, khuôn mặt thì đầy nước.
Vừa nhìn thấy tôi, Nam Diêu khóc lóc và nói:
"Chị, em xin lỗi, đều là tại em mà chị trượt kỳ thi đại học..."
“Rõ ràng là chị đã học tập rất chăm chỉ, thức đêm đến hai, ba giờ sáng để học bài…”
“Bố mẹ nói, nếu lần này chị không đỗ đại học thì sẽ không cho chị đi học nữa, nhưng em lại khiến chị mất đi cơ hội duy nhất được tham gia kỳ thi đại học…”
Cô ta bước tới và nắm lấy tay tôi.
"Chị, em biết chị nhất định rất tức giận, chị đánh em đi!"
"Cho dù chị có đánh gãy tay em cũng không sao cả!”
Giây tiếp theo, mặt Nam Diêu bị đánh một bạt tay lệch sang một bên.
Hai dòng m/áu chảy ra từ mũi cô ta.
Tôi dùng lực mạnh đến mức mặt bên phải của Nam Diêu sưng lên.
Cô ta không thể tin nhìn tôi, ánh mắt vừa khϊếp sợ vừa tức giận.
Nhưng cô ta không có thời gian để ngạc nhiên lâu.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của cô ta.
Bàn tay phải của Nam Diêu rất nhỏ, ngón tay thon dài và rất đẹp.
Cô ta là sinh viên trường mỹ thuật, gia đình đã chi rất nhiều tiền cho cô ta học vẽ.
Thật ra tài năng hội họa của nữ chính giỏi hơn Nam Diêu.
Nhưng thu nhập của gia đình chỉ đủ nuôi một người học vẽ.
Lưu Xuân Mai và Nam Hiểu Quang không do dự đã chọn Nam Diêu.
“Em nói muốn chị bẻ gãy tay của em phải không?” Tôi nhẹ nhàng nói.
Trên mặt Nam Diêu lộ ra vẻ sợ hãi.
Cô ta hét lên: "Bố, mẹ! Đến đây cứu con với! Chị điên rồi!"
Nhưng trước khi họ đến, tôi đã bẻ gãy tay phải của Nam Diêu.
Nam Diêu hét lên đau đớn.
Lưu Xuân Mai ở ngoài cửa cũng la hét chói tai.
Nam Diêu đau đớn ngã xuống đất, trên mặt đầy mồ hôi lạnh.
Tôi khinh thường nhìn cô ta.
"Kể từ bây giờ, cuộc sống của cô sẽ giống như địa ngục, thật thê thảm."
Nam Hiểu Quang hai mắt đỏ ngầu, tức giận đi tới trước mặt tôi, giơ tay định đánh tôi.