Cả tuần này trường tôi cho học sinh nghỉ, đầu tuần sau khai giảng năm học mới. Vậy là tuần sau thôi, tôi sẽ chính thức trở thành học sinh cuối cấp. Một cảm giác khó tả lắm các bác ạ, mới ngày nào còn chân ướt chân ráo bước vào ngưỡng cửa cấp ba mà giờ đã là học sinh lớp 12 rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, hết năm nay là phải rời xa mái trường.
Chiều nay tôi đến trường xem các lớp thi văn nghệ chuẩn bị cho khai giảng, đương nhiên có lớp tôi. Đến cổ vũ cho có khí thế với lại tiện thể ngắm gái luôn, gái thi văn nghệ đâu thể xấu được.
-“Àlố”.
-Ai đấy?
-“Em à”.
-Em nào?
-“Nhớ anh không?”.
-Mày là thằng đéo nào tao phải nhớ.
-“Đm, bố Lộc của mày đây, mày đến trường chưa?”.
-Bố đang tới rồi đây, mày gọi số mới bố biết thế đéo nào được ai.
-“Đây là số gấu tao.”
-Á à, số gấu mày hả?
-“Đờ mờ mày cấm được linh tinh, linh tinh bố thiến”.
-Chú đừng lo, anh không làm gì đâu, anh chỉ chia sẻ lên diễn đàn gái gọi thôi.
-“Cái đkmabcdeyz…..tút….tút…..tút….”.
Gần đây tôi chạm mặt con bé hơi nhiều, chào cờ, giờ ra chơi, ở căng-tin hay thậm chí ở quán net. Mỗi lần thấy tôi là bộ mặt tươi tỉnh của con bé trở nên tối sầm, đôi mắt nó liếc nhìn tôi hình viên đạn tóe loe. Tôi giả bộ không thấy, dần dần tôi không cần ngần ngại nữa mà nhìn chằm chằm lại nó. Để xem đứa nào nhìn lâu nhất. Kết quả nó toàn thua.
So độ lì và lầy tôi ăn đứt con bé.
À còn thím nói lắp kia nữa, cũng được bọn tôi combat vào một ngày đẹp trời rồi.
Hội trường thi văn nghệ trong trường đông nghịt người. Trên sân khấu đang có lớp biểu diễn. Tôi tìm mãi mới thấy chỗ lớp mình đang đứng. May mà chưa đến lượt lớp tôi.
-Mày đến lâu vl.
-Người quan trọng luôn luôn tới sau cùng mà.
Các đồng da^ʍ và mấy đứa con gái lớp tôi đã từ bao giờ nhưng nhìn quanh không thấy Thư đâu, chán thật. Thằng nào thằng nấy ánh mắt láo liêng soi khắp mọi nơi. Tôi biết thừa chúng nó soi cái gì.
-Thằng Lộc đâu mày, nó gọi tao mà đéo thấy cái mặt chó đâu là sao?
Tôi hỏi một đồng da^ʍ.
-Nó rủ con gấu nó ra sau trường tâm sự rồi.
Tông môn cái thằng mê gái quên bạn, mong hai đứa nó đừng có nghịch sai công thức rồi vui chơi quá đà ra sản phẩm thì chết.
Haizz, thôi biết làm sao bây giờ, đành……tia gái vậy. Cái hội trường hầu hết toàn gái là gái, bướm xinh bướm xấu, hàng to hàng bé đủ cả , đủ mọi thành phần lứa tuổi nhưng không có phụ nữa có thai và cho con bú, người già và trẻ sơ sinh.
Tiếng thằng MC vang lên:
-Sau đây là bài hát “Sống như những đóa hoa” qua phần trình bày của lớp 10a12.
Tiếp đó là hai bóng hình nữ sinh mặc áo dài đi ra từ cánh gà. Ai ngờ một trong hai người là….con bé. Bất ngờ nha, không nghĩ một bà chằn như nó lại biết hát cơ đấy. . Con bé mặc áo dài trắng, chân đi guốc, trông dáng người nó cao hơn hẳn. Con bé trang điểm nhẹ, môi đỏ má hồng. Nó tết tóc kiểu tết buộc nửa phần tóc phía trên đỉnh đầu và xõa dài phần thân tóc phía dưới ý.
Nhìn đáng yêu lắm nhưng thời điểm đấy tôi nào có ưa gì con bé nên thấy nó đã chướng mắt rồi, thầm cầu cho nó hát sai lời, lệch giai điệu luôn.
Nhạc lên, đứa con gái kia hát trước:
“Tôi từng mong đời trôi thật nhanh
Để cho lòng tôi chẳng vương sầu đau
Ngỡ như trên đời thiếu những nụ cười
Muộn phiền giăng lối khắp nơi…”
Và đến lượt con bé:
“Tôi từng mong tôi không là tôi
Tôi từng mong tôi giống bao người
Để sống thảnh thơi
Sống như tôi vẫn mơ…”
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, dù có ghét nó thật nhưng tôi không thể nào phủ nhận giọng nó mềm mại thật.
“Và rồi tôi nhận ra
Rằng trong trái tim này
Là tình yêu vô bờ
Và đầy ắp ước mơ…”
“Và rồi tôi nhận ra
Rằng những khó khăn này
Càng làm tôi thêm yêu cuộc đời
Và thắp sáng niềm tin trong tôi….”
“Và tôi sống như đoá hoa này
Toả ngát hương thơm cho đời
Sống với nỗi khát khao rằng
Được hiến dâng cho cuộc đời
Hôm nay dẫu có gian nan
Thì ngày mai là ngày tươi sáng hơn
Tôi sẽ viết nên câu chuyện của cuộc đời riêng tôi…”
Không biết từ khi nào, miệng tôi lẩm bẩm hát theo con bé, theo từng giai điệu bài hát. Giống như tôi và nó đang cùng hát vậy. Phải chăng giọng hát của con bé đã cuốn hút tôi?
“Có loài hoa ở trên đồng xanh
Cũng có loài hoa khoe sắc trên cành
Mỗi loài hoa, mỗi sắc hương
Không là hoa của những buồn đau
Tôi là hoa của những nụ cười
Cuộc sống của tôi, yêu biết bao…”
“Dù rằng tôi vẫn biết
Rằng gian khó đang chờ
Rằng điều tôi bước tiếp con đường
Rằng đều không dễ dàng
Chẳng gì ngăn được tôi
Và những ước mơ này
Vì tôi yêu, yêu lắm cuộc đời
và tôi tin vào con tim tôi…”
“Và tôi sống như đoá hoa này
Toả ngát hương thơm cho đời
Sống với nỗi khát khao rằng
Được hiến dâng cho cuộc đời
Hôm nay dẫu có gian nan
Thì ngày mai là ngày tươi sáng hơn
Tôi sẽ viết nên câu chuyện của cuộc đời riêng tôi….”
Cả hội trường vỗ tay rào rào, không chỉ mọi người, cả tôi cũng vậy. Vỗ tay, thực sự tôi vỗ tay vì bài hát này, vì giọng ca của hai đứa, nhất là con bé.
Con bé cúi chào khán giả rồi chạy vội xuống bên dưới. Có lẽ nó ngại. Tôi hiểu cái cảm giác khi đứng trước đám đông như thế nào, giữ vững tinh thần để hát đúng lời là một chuyện, hát hay lại là một chuyện khác.
Bóng người con gái áo trắng biến mất sau đám người đông đúc…
Ánh mắt tôi cũng rời khỏi hình bóng con bé.
Qua vài lớp nữa thì đến lượt lớp tôi biểu diễn. Như hai năm trước, vẫn hát hò, chẳng có gì đặc sắc. Bởi lớp tôi không chú trọng mấy đến văn nghệ cho lắm, góp phần cho đủ số lượng thôi. Chủ yếu các thằng con trai đồng da^ʍ có mặt là để ngắm gái còn các chị em phụ nữ thì đến chụp choẹ và tối sẽ có một đống ảnh được đăng tải lên face cho mà xem.
Có mấy lớp biểu diễn tiết mục nhảy nhót sεメy và múa bụng, múa hát các kiểu khiến hội trường sôi động hẳn lên. Bọn chúng tô bàn luận, tăm tia hết em này tới em khác, nào thì em này múa dẻo này, hát hay này và cũng không thể thiếu một vài lời phán xét chuẩn mực đạo đức của các đồng da^ʍ như bờ môi nào BJ tuyệt nhất hay bạn gái nào kết hợp động tác doggy phê nhất, vân vân và mây mây….
Gần 6h, cuộc thi tạm kết thúc, ngày mai các lớp còn lại thi tiếp và công bố kết tiết mục quả lớp nào được chọn biểu diễn hôm khai giảng. Lúc này thằng Lộc cùng con gấu của nó từ đâu thò mặt ra. Nhìn con gấu nó mặt đỏ bừng, ông kễnh thì tươi cười như hoa, tôi đoán chắc lại sơ múi được gì rồi.
-Ơ thế hết rồi à?
-Thì chả hết, chả nhẽ đợi mày tuyên bố bế mạc mới được về chắc.
-Về.
Nó khác vai con gấu xoay người đi thẳng.
Tôi thầm nguyển rủa nó cùng mắy thằng có gấu thì bỗng điện thoại trong quần rung lên làm thằng em cũng rung rinh theo. Nhìn qua dãy số tôi biết là ai rồi. Tuy không muốn bắt máy nhưng nó gọi tôi mà, tôi có mất tiền đâu, tội gì không troll nó vài câu.
-Alố, bảo gì.
-“Đi về cùng.” vẫn cái giọng điệu trống không ấy.
-Xe đâu? Bạn đâu?
-“Có xe nhưng bạn về hết rồi.”
-Thế thì tự về đi, đây không rảnh.
-“Sĩ diện, được gái mời đi cùng còn ra vẻ cơ.”
-Ừ thì đây ra vẻ đấy, làm gì được nhau nào.
-“Có ra không thì bảo.”
-Không đi đấy.
-“Chắc không, đây đang ở nhà xe và đây đang rất rảnh rỗi, thích đây giấu xe rồi cho đi bộ về không?”
-Ấy từ từ đã.
Vãi nhái con bé dám đe dọa tôi. Mà éo biết nó có làm thật hay không nữa, vớ vẩn nó lên cơn thì nguy.
Vội vội vàng vàng chạy ra nhà xe. Thấy nó đã canh trước chỗ để xe lớp tôi từ bao giờ. Nó thay quần áo nhưng vẫn chưa tẩy đi lớp phấn trang điểm. Nhìn gần cũng xinh tươi ra phết.
Phù, may quá, nó chưa động tay động chân gì vào con xe đẹp thân yêu của tôi. Nó nhếc miệng cười đểu, tôi muốn lao lên cho nó ăn đấm quá.
Đành cùng nó về chung. Mấy đứa lớp tôi bắt gặp cứ toe toe lên “người yêu à D?” khiến tôi ngại ngại.
Kể ra cũng lạ, từ khi tiếp xúc với con bé đến giờ, tôi luôn luôn bị lép vế trước nó. Số tôi khổ quá trời. Không biết kiếp trước tôi nợ nần gì nó nữa mà kiếp này toàn bị nó hành hạ là sao?
Trời chập choạng tối. Trên đường có hai bóng người một trai một gái. Cô gái đi xe điện đi trước, chàng trai đạp xe theo sau. Cả hai im lặng suốt chặng đường. Bất chợt, con bé ngoảnh lại hỏi tôi:
-Thấy đây hát hay không?
-Cũng tàm tạm, vừa lỗ tai.
-Xí, đúng là đồ vịt nghe sấm, sai lầm khi nói chuyện với kể mù nghệ thuật.
Cơ mặt tôi giật giật nghe lời nó nói mười phần pha ý vị trêu trọc.
Đi qua đoạn đường vắng, tôi để ý thấy thỉnh thoảng lại có vài ba thanh niên choai choai phóng xe qua.
Hóa ra con bé muốn tôi về cùng nó là vì chuyện nà. Đúng là chả có gì tốt đẹp cả.